.......***........
Như thường lệ, sau khi kết thúc giờ học ở trường,Nam Mẫn lại tiếp tục đến khách sạn làm việc.
Tối nay không khí trong khách sạn náo nhiệt hơn mọi ngày.Hình như ở đại sảnh hôm nay có tiệc gì đó.
Mạc gia hôm nay mở tiệc chiêu đãi, mừng con gái Tú Lan trở thành một trong những nhà thiết kế nổi tiếng,được mời tham dự liên hoan thời trang quốc tế.
Là con gái cưng của Mạc gia, muốn gì được nấy.Ông Mạc nuông chiều con gái hết mực, sự giỏi giang của con gái là niềm tự hào của ông.
Bữa tiệc hôm nay ông Mạc cũng mời thêm một số vị khách là bạn thân lâu năm.
Nghiêm gia đương nhiên là nằm trong danh sách khách mời đầu tiên.
Ngoài ra còn một vị khách nữa là "bố nuôi" của Mạc Tú Lan: Trần Thiệu Huy.
Khí trời mát mẻ,Mạc Tú Lan không chiêu đãi trong phòng Vip, mà muốn tổ chức ở sảnh lớn của khách sạn Hoa Lư.
Khách đã đến đông đủ, ông Mạc đứng lên công bố lý do của buổi tiệc rượu tối hôm nay.
"Tối nay Mạc mỗ tôi và con gái Tú Lan rất vui và cảm ơn sự góp mặt đông đủ của tất cả mọi người ở đây!".
"Buổi tiệc rượu tối hôm nay là để chúc mừng con gái tôi sẽ ra nước ngoài tham dự buổi biểu diễn liên hoan thời trang của Pháp!".
Mạc lão gia cưng chiều nhìn con gái.
Mạc Tú Lan kiêu ngạo đứng bên cạnh bố,tối nay cô ta mặc chiếc váy ôm màu đỏ, vẫn là phong cách gợi cảm, quyến rũ.Tóc uốn nhẹ sang một bên vai, từng cử chỉ hành động đều tỏa ra hào quang của tiểu thư đài các.
"Cháu kính mọi người một ly!"
"Xin mời mọi người cứ tự nhiên!".Mạc lão gia đi chúc rượu từng người.
Tiếp sau đó là những câu"Chúc mừng " từ những vị khách.
"Tú Lan thật xinh đẹp lại tài giỏi! Chúc mừng cháu!".
Nghiêm phu nhân cười thân thiện nhìn Mạc Tú Lan.
Trong mắt bà, đây là một cô gái tốt, lại tài giỏi.Thế mà con trai bà lại câu kết với bố chồng bà, tuyệt tình đến đáng sợ.
Thở dài trong lòng, bà cảm thấy tiếc cô con dâu hụt này.
"Cháu cảm ơn Nghiêm phu nhân!".
Một tia giảo hoạt lướt nhẹ qua đôi con ngươi, một lát nữa thôi cô ta sẽ trở thành con dâu bà, người một nhà với Nghiêm gia.
"Anh Cảnh Hàn..
không chúc mừng em sao?".
Cô ta dịu dàng đi đến bên cạnh Nghiêm Cảnh Hàn.
"Chúc em "Thuận buồm xuôi gió!".
Nghiêm Cảnh Hàn mỉm cười nâng ly rượu nhẹ cụng ly với cô ta.
"Cảm ơn anh!".
Cô ta cười tươi đưa mắt liếc qua Trần Thiệu Huy đang ngồi đối diện.
....
Bên này bữa tiệc đang bắt đầu.
Bên kia Nam Mẫn bắt tay vào công việc đi dọn dẹp phòng,giờ đây cô chỉ biết bận rộn với công cuộc kiếm tiền, những ngày tươi đẹp đã thực sự rời xa cô từ lâu rồi.
Cô bây giờ nào dám mơ ước một bữa ăn sang trọng trong căn phòng xa hoa chứ?
Trước đây khi cha nuôi cô phát bệnh, vì để dành tiền trị bệnh cho ông, thời gian đó mỗi ngày cô chỉ ăn có một bữa.Thậm chí còn không được no...
Thế nên đừng nói là được ăn những món ngon, chỉ cần ăn no đối với cô đã là hạnh phúc rồi.
Trước đây cô cũng là viên minh châu nhỏ của nhà họ Chu.
Trên người là lụa, sơn hào hải vị có món nào cô chưa thưởng thức qua!.
Đi một bước có người theo hầu hạ.
Nam Mẫn đã từng đọc qua một cuốn sách: Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn có thể quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể từng bước khám phá.
Lê từng bước lướt qua nắng mưa bão bùng của thiên nhiên, lướt qua biểu cảm sắc thái trên khuôn mặt của mỗi con người.Đủ nghị lực để tiếp tục diễn xuất giữa bao phong ba bão táp mà cuộc đời ban cho.
Nếu đời đã định ta là một diễn viên, thì phải diễn cho trọn vai diễn cuộc đời mình.....
"Tiểu nha đầu!".
"Cô nhóc!".
Nam Mẫn:" "!.
Gọi cô sao?
Nghiêng đầu qua nhìn.
Ông cụ vẫy tay với cô.
Cô nhớ ra rồi, là..
ông cụ hôm trước.
"Là ông sao? Cháu chào ông ạ!".Buông