Hàn khí chẳng biết từ đâu thổi tới làm tung bay vạt áo của những người đang đứng tại hiện trường khiến họ tự nhiên cảm thấy có chút lạnh người.
Lúc này bỗng có hai bóng người từ xa đi tới, một già một trẻ là Nhan La và Dịch HânCác nàng đứng xa xa nhìn về phía nơi này một lát thì Nhan La nhíu nhíu mày, dặn dò Dịch Hân một câu, Dịch Hân gật gù, liền hướng bên này đi tới.Mà lúc này ở trong đám người, người đang được mọi chú mục là Lục Trần thì chỉ đứng trầm tư không nói, Hạ Trường Sinh với vẻ mặt lo lắng đang ở một bên giục hắn:“Lục Trần, ngươi nói đi, ngươi không phải trước kia hay đến trò chuyện với ta, vẫn luôn nhìn thấy ta chăm sóc cây Thạch Toán kia hay sao?”Lúc này, Tô Thanh Quân bỗng hướng tới trước bước ra một bước, nhìn Lục Trần, nói: “Lục Trần, ngươi thật sự nhận thức người này?”Lục Trần trầm mặc chốc lát, gật gật đầu nói:“Đúng rồi sư tỷ, hắn tên là Hạ Trường Sinh, giống như ta, năm nay mới gia nhập vào tông môn để làm đệ tử tạp dịch, ta nhận ra hắn.”Tô Thanh Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mặc bên cạnh, Y đối với ánh mặt dò hỏi của tỷ tỷ thì cười gượng, nụ cười tựa hồ nhiều hơn một tia gượng ép.Trong đôi mắt trong ngần của Tô Thanh Quân có chút quang mang lóe lên, tựa như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng tạo nên một chút gợn sóng.Chỉ một lát sau, nàng quay đầu lại nhìn Lục Trần, bình tĩnh nói:“Ngươi và ta quen biết không lâu, bất quá nhìn ở việc ngươi giúp ta chăm sóc Hồng Phách Tham, nên ta thấy ngươi cũng là một người đáng tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi nói đi, nếu là quả thực có thể chứng minh là của hắn, ta tin ngươi.”Ánh mắt Lục Trần hơi rủ xuống, khóe miệng hắn hơi co quắp cười khổ một cái, cũng không biết trong lòng hắn thời điểm này rốt cục là có tâm tình gì.
Mà cùng lúc đó, đám người bên cạnh trong nháy mắt xôn xao cả lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần có chút khác lạ.Hạ Trường Sinh thì vui mừng khôn xiết, vui vẻ ra mặt, nắm chặt tay Lục Trần, kêu lên đầy kích động: “Ngươi nói đi, ngươi nói mau a, cái cây kia là gốc Thạch Tính mà ta trồng!”Ánh mắt Lục Trần hơi nhíu lại, chỉ một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, không để ý tới Hạ Trường Sinh, chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Thanh Quân, vừa nhìn về phía đám Tô Mặc bên cạnh nàng, còn có một đám người khác nữa là Lâm Khuông Nghĩa, rồi chậm rãi nói:“Các ngươi cứ hỏi đi, nếu ta biết cái gì ta sẽ nói.”Tô Thanh Quân trầm ngâm chốc lát, hỏi:“Trong đám để tử tạp dịch ở Lưu Hương Phố Thảo Viên, người này có phải là người chăm sóc Thạch Tính tốt nhất không?”“Đúng.” Lục Trần trực tiếp trả lời.Hạ Trường Sinh cười ha ha, Tô Thanh Quân khẽ nhíu mày, lập tức gật gật đầu, còn đám người Tô, Lâm bên cạnh thì tỏ ra vẻ mặt quái dị.
Thế nhưng chỉ chốc lát, bỗng một gã Tô gia trong ba người Tô Thiên đi về phía trước một bước, nói:“Ta có thể hỏi các hạ mấy câu được không?”Lục Trần nói: “Tất nhiên có thể, xin cứ hỏi.”Tô Thiên liếc mắt nhìn Hạ Trường Sinh đang đứng cạnh Lục Trần, nói:“Các hạ nếu cùng Hạ Trường Sinh quen biết, có thể nhận ra tên này không?”Hắn chỉ vào đệ tử tạp dịch vẫn đang nằm sõng xoài dưới đất giả vờ ngất không chịu tỉnh rồi nói.Lục Trần nói: “Ta nhận ra hắn, nhưng bình thường không trò chuyện nên cũng không tính là quen biết.”Tô Thiên ánh mắt sáng lên, nói:“Ngươi không quen Trương Chí?”“Không quen.”“Vậy thì có nghĩa là ngươi rất ít khi đi tới khu vực của Trương Chí?”“Hầu như chưa từng tới.”Tô Thiên vỗ tay một cái, nói: “Vậy ngươi có từng xem qua gốc Thạch Tính của Trương Chí?”Lục Trần trầm mặc chốc lát, một lát sau sau, hắn khẽ nói:“Không có chút ấn tượng, hẳn là chưa từng chú ý tới.”Tô Thiên cười ha ha, nhìn trái nhìn phải, mang vẻ mặt đắc thắng hỏi tiếp:“Vậy ta cuối cùng xin hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự có thể hoàn toàn khẳng định gốc Thạch Tính trước mặt này không phải Trương Chí chính mình trồng ra hay sao?”Lục Trần lại một lần nữa trầm mặc, lần này xung quanh tất cả mọi người phảng phất đều như đang nín thở chờ đợi.
Hạ Trường Sinh thì lại có chút sốt sắng lên, nhìn chằm chằm Lục Trần.Lục Trần thấp lông mày nhíu lại, dường như là đang cẩn thận hồi tưởng, lại giống như là đang tự so sánh ở trong lòng, quá tốt là một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, mắt nhìn phía trước tất cả mọi người, sau đó không chút biểu tình nói:“Không được, ta không thể xác định.”“Ầm!”Đám người xung quanh nhất thời dường như bạo phát tất cả khí thế dồn nén nãy giờ, tiếng thảo luận với nhau rộ lên muôn hình muôn vẻ.
Đám người Lâm Khuông Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, gượng cười, tựa hồ đối với kết quả này sớm có dự liệu.
Mà Tam hùng Tô Gia thì sắc mặt lại tỏ vẻ vui mừng, chỉ có Tô Thanh Quân, lúc này lại tựa hồ lộ ra vẻ mặt khác thường, nàng liếc mắt nhìn thật sâu Lục Trần một cái.“Ngươi ...!Ngươi ...”Từ bên người Lục Trần truyền đến một giọng khàn khàn, mang theo vẻ khó có thể tin xen lẫn kinh ngạc cùng phẫn nộ, rồi đột nhiên một đôi tay xông tới tàn nhẫn mà đẩy Lục Trần một cái, lập tức xô hắn lảo đảo ngã dúi dụi ra đất.Đó là Hạ Trường Sinh.Cơ mặt của hắn lúc này nhìn qua có chút vặn vẹo, trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu, hắn tàn bạo nhìn Lục Trần, phảng phất hy vọng nhân sinh cuối cùng đều bị Lục Trần đánh nát.“Ngươi không phải là người!” Hắn kêu lên một tiếng đầy giận dữ.“Ngươi làm sao dám nói như vậy, trong lòng ngươi thừa biết rõ ràng gốc Thạch Tính kia là của ta, là của ta mà!”Lục Trần chỉ yên lặng đứng dậy, nhìn về phía Hạ Trường Sinh, ánh mắt kia nhàn nhạt tựa sơn mạch vững chãi trước gió, tâm tình cơ hồ không có bất kỳ gợn sóng nào cả, không có sợ hãi, cũng không có đồng tình, sâu trong đáy mắt hắn là ánh mắt thâm trầm như biển rộng, trong đó chỉ có một mảnh hắc ám trầm mặc.“Ta chỉ nói ra lời nói thật mà thôi.” Lục Trần khẽ nói.“Lời nói thật cái gì, ngươi nói đều là lời thừa!” Hạ Trường Sinh vẫn cứ rống lên, phảng phất Y đã mất đi khống chế, tâm tình đang trên bờ vực tan vỡ, trên mặt thậm chí còn có nước mắt chảy xuống, chỉ vào Lục Trần, lại chỉ vào xung quanh tất cả mọi người, gầm rú,“Các ngươi đều như nhau, các ngươi đều không tin ta, rõ ràng, rõ ràng ta là người tốt a!”Hắn kêu thảm thiết, bỗng quay đầu chạy như điên, lao ra khỏi đoàn người, trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.Ở thời điểm hắn vừa lao ra, mấy huynh