***[Dịch giả - dnp]***Sáng sớm, Lục Trần mang theo A Thổ ra ngoài.
Vẫn như thường lệ ra khỏi nhà là người một ngả chó một ngả, Lưu Hương Phố bên kia bởi vì để đảm bảo an toàn cho các loại linh thảo quý giá bên trong nên từ trước đến giờ cấm bất kỳ sinh vật nào đi vào.
Vì lẽ đó A Thổ xưa nay cũng không có theo Lục Trần đi qua nơi đó, trên căn bản đều là ra khỏi nhà là đường ai nấy đi.Lục Trần đi Thảo Viên làm việc, A Thổ thì tự đi ra ngoài sơn dã chơi cả ngày, ăn uống tự mình giải quyết, đợi đến trời tối mới trở về.Cái phương thức nuôi thả như này đối với Lục Trần đương nhiên là rất thích đỡ phải lo cho Hắc Cẩu, thế nhưng cũng vì thế mà Dịch Hân vẫn luôn lải nhải là lo lắng A Thổ một mình ở bên ngoài rong chơi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Chỉ là Lục Trần đối với sự lo lắng của nàng không quan tâm chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn A Thổ thì chính mình xem ra cũng rất yêu thích cuộc sống như thế, cả ngày chạy ra ngoài chơi đến nỗi không còn biết trời đất đâu nữa, dáng dấp của nó có vẻ là đang tận hưởng tháng ngày thật sự thoải mái và khoái hoạt.
Vì lẽ đó, Dịch Hân đến cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thực này, nhiều nhất chỉ là thời điểm tình cờ sang xem A Thổ liền len lén mang cho nó nhiều hơn chút xương thịt mà nó thích ăn nhất.Thời điểm ra khỏi cửa phòng, A Thổ thường quay đầu hướng Lục Trần kêu lên một tiếng, coi như là chào hỏi, sau đó chạy mất như một làn khói không còn bóng dáng đâu nữa, cũng không biết ngày hôm nay lại chạy đi chỗ nào chơi đùa.Mấy ngày nay gần nhất, A Thổ tựa hồ đặc biệt yêu thích rong chơi ở bên ngoài, nhưng cũng không ai biết là nó đi nơi nào, Lục Trần cũng lười quản nó, cửa thẳng đường hướng Lưu Hương Phố Thảo Viên bên kia mà đi tới.Tiến vào khu vực linh điền ở Thảo Viên, Lục Trần bắt đầu một ngày làm việc trong bầu không khí phảng phất mùi thơm ngát của các loại thảo mộc.Bất quá hôm nay xem ra cũng không quá cô đơn, bởi vì hắn vừa làm được một chốc thì không lâu sau, Dịch Hân với vẻ mặt đang treo một nụ cười tươi rói xuất hiện ở cạnh mảnh linh điền của hắn, nàng hướng lấy hắn phất tay, kêu lên:“Lục đại ca, buổi sáng tối lành.”Lục Trần vỗ vỗ tay cho rơi đi hết bùn đất rồi đi tới mép linh điền ngồi xuống, nhìn Dịch Hân cười nói:“Ta nói ngươi cũng quá rảnh đi, cả ngày toàn nhìn thấy ngươi đi dạo.”Dịch Hân lườm hắn một cái, nói: “Nào có?”Lục Trần lại nói:“Ta nhớ ngươi là ở Thạch Bàn Sơn cơ mà, làm sao mấy ngày nay mỗi ngày ở Lưu Hương Phố đều thấy mặt ngươi vậy, đang lười biếng hả?”Dịch Hân cười hì hì, mặt lộ vẻ đắc ý, nói:“Ngươi không biết đấy thôi, Nhan La sư thúc mấy ngày gần đây bị điều đến Lưu Hương Phố làm quản sự, nên ta cũng tới theo bà ấy.”“Ồ, chẳng trách mà.” Lục Trần gật gật đầu, cười nói, “Xem ra vị Nhan sư thúc kia rất yêu thích ngươi a.”“Đó là đương nhiên, ai mà không thích bổn tiểu thư a...”Dịch Hân le lưỡi một cái, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thần sắc trên mặt cứng đờ, vẻ mặt tươi cười dường như kẹt ở khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng phía sau Lục Trần, tựa hồ nhìn thấy gì thứ gì khiến người ta kinh ngạc, trong lúc nhất thời không thốt được nên lời.Lục Trần hơi cảm bất ngờ, cũng quay đầu nhìn lại, nhất thời lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Chỉ thấy ở phía sau hắn mấy trượng, Hạ Trường Sinh đang từ bên kia đi qua, bước chân của hắn không nhanh nhưng hai mắt thì đang tàn bạo mà nhìn chằm chằm qua Lục Trần bên này.Cũng không biết là không phải tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, trong đôi mắt Hạ Trường Sinh có chút tơ máu, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ phẫn hận, hắn nhìn Lục Trần giống như là nhìn thấy kẻ thù giết cha hay kẻ thù sống còn vậy, có thể dùng tình trạng nghiến răng nghiến lợi để hình dung vẻ mặt của Y.
Sự thù hận đầy vẻ sát ý của hắn ngẫu nhiên lại nhìn về phía người bên cạnh Lục Trần khiến Dịch Hân cũng không nhịn được cảm giác được một làn khí lạnh thổi qua.Lục Trần mặt không hề cảm xúc rồi đứng lên, tiến qua một bước đứng che trước người Dịch Hân, vì nàng chặn lại ánh mắt của Hạ Trường Sinh, đồng thời lạnh lùng nhìn nhìn thẳng vào mắt của Y, không có chút nào có ý định muốn lui bước.Hạ Trường Sinh bị Lục Trần nhìn như vậy, phảng phất càng ngày càng phẫn nộ hơn, lồng ngực liên tục phập phồng, trên mặt lộ ra sự phẫn nộ khó có thể hình dung được, như là Y khó có thể tin được Lục Trần lại dám đối diện với hắn mà không có bất kỳ sự áy náy hay xấu hổ gì cả.Thế nhưng Lục Trần vẫn bình tĩnh mà đứng tại chỗ như vậy, trong trầm mặc mang theo vài phần lạnh lùng nhìn thẳng hắn.Một lát sau, Hạ Trường Sinh xoay người lại, nhanh chân rời đi.“Lục đại ca, người này, người này làm sao lại như vậy?” Dịch Hân từ Lục sau lưng Trần thò đầu ra, nhìn vào bóng lưng Hạ Trường Sinh, trên mặt còn vương mấy phần sợ hãi, tò mò nhìn Lục Trần hỏi.Lục Trần lắc đầu một cái, nói: “Đại khái là hắn hận ta đi.”Dịch Hân ngẩn ra, nói: “Là vì cái vụ ngày hôm đó tranh cướp gốc Thạch Toán kia?”“Đúng vậy.”“Chuyện này làm sao có thể trách lên trên đầu đại ca được!”Dịch Hân kêu lên, gương mặt xinh đẹp tựa hồ vì tức giận mà trắng bệch“Cái gốc Thạch Toán kia là của Tô Mặc, đánh hắn làm nhục hắn cũng là người nhà họ Tô, miễn cưỡng muốn ra mặt chính là chính hắn, coi như lùi một bước nói, cũng là Lâm Khuông Nghĩa ép hắn.
Tô Thanh Quân Tô tỷ tỷ đứng ra nói mấy câu nói rồi, muốn hắn đưa ra bằng chứng, hắn lại bỏ ra được! Chuyện này tất cả mọi người đều ra mặt đối chất, hắn dựa vào cái gì mà chỉ oán hận một mình Lục đại ca?”“Cũng có lý, tại sao hắn cứ một mực hận ta nhất nhỉ?”Lục Trần lầm bẩm nói một câu.
Sau một lát, hắn xoay người liếc mắt nhìn về phía Dịch Hân, chỉ thấy lồng ngực của nàng vẫn còn phập phồng, xem ra tức giận không nhẹ, không nhịn được trong lòng có chút ấm áp.“Được rồi, ngồi xuống đi.” Lục Trần nở nụ cười, lôi kéo cánh tay của nàng, mỉm cười nói:“Ta còn không tức đến nổ phổi như vậy thì ngươi tức giận như thế để làm cái gì?”“Không phải, tên đó không nói đạo lý a, ta chính là cảm thấy oan ức thay cho Lục đại ca ngươi.” Dịch Hân bĩu môi oán giận nói.Lục Trần chỉ đành bất lực ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên bầu trời trong xanh có mấy đóa Bạch Vân lãng đãng thổi qua, một lát sau, hắn đối với Dịch Hân nói:“Kỳ thực nguyên nhân ta đã từng nói với ngươi rồi nha.”“A, là cái gì?” Dịch Hân ngẩn ra.“Bởi vì ta yếu.” Lục Trần khẽ nói.“Tô Thanh Quân là