**********“Ngươi nói Hàng Thần Chú là ý gì?” Lục Trần hỏi.Thiên Lan chân nhân nhìn hắn, lắc lắc đầu nói:“Hàng vạn tu sĩ trên đời này thì có chín phần trong đó nhân sinh cả đời đều dừng lại ở cảnh giới Kim Đan.
Mà những người còn lại có thể tiến bộ dũng mãnh đột phá Nguyên Anh cảnh, lại chưa tới một thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cảnh giới Hóa Thần thì thế nhân chỉ có thể ngước nhìn mà coi cảnh giới đó như là thần tiên vậy.”Lục Trần nhếch mép cười: “Ngươi đây là đang tự cho chính mình là Thần hả?”“Ta đương nhiên không phải Thần, cai nhất thì ta cũng chỉ là một tên bàn tử có đạo hạnh hơi chút lợi hại mà thôi.”Thiên Lan chân quân mỉm cười nói, “Đợi ngươi đạt được cảnh giới này, thì sẽ ngươi sẽ không có loại ý nghĩ như thế nữa.”Lục Trần bỗng nhiên ngậm miệng lại.“Trên đời này ta đã thấy rất nhiều rất nhiều loại người, nhưng loại người đối với ta không tỏ vẻ kính sợ thì chỉ có một loại người.”“Là loại gì?” Lục Trần không nhịn được hỏi.“Loại có đạo hạnh giống như ta, Hóa Thần chân quân.”**********“Lời nói của ngươi càng ngày càng thái quá rồi đấy!” Lục Trần cười nhạt, cúi đầu nhìn thân thể của chính mình một chút, sau đó nói“Hóa Thần chân quân, ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi, có chút phong thái nào của cao nhân không?”"Ngươi sai rồi”.
Vẻ mặt tươi cười của Thiên Lan chân quân dần thu lại, sau đó nhìn hắn với vẻ thâm ý"Thế nên, đo vậy ta rất là kỳ quái và hiếu kỳ, đến tột cùng là ngươi đã trải qua cái gì? Có thể là do ngươi đã từng nhìn thấy hoặc là gặp phải chuyện gì quá sức tưởng tượng mà ngươi dĩ nhiên có thể bỏ qua sự kính ý đối với nhân vật như Hóa Thần chân quân?"Yết hầu Lục Trần khẽ nuốt nước bọt một cái, dưới cái đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm của Thiên Lan chân quân hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác là toàn thân bị nhìn thấu, nghĩ đến đấy hắn tự nhiên lạnh cả sống lưng.Mà câu chuyện của Thiên Lan chân quân rất nhanh lại tiếp tục nói, hắn tiếp tục suy luận:“Vì lẽ đó ta đã cẩn thận suy nghĩ một lát, nghĩ kĩ xem mười năm nay rốt cục ngươi đã gặp cái gì, kết quả là nghĩ tới nghĩ lui một hồi, ta phát hiện mười năm gần nhất thì ngươi sống ở một cái sơn thôn nhỏ hẻo lánh, đạo hạnh thì bị phế, mai danh ẩn tích, có lẽ không có cái gặp gõ gì bất ngờ cả ...!Như vậy, điểm đáng ngờ nhất chính là ở thời điểm trước khi ngươi quy ẩn.”Mắt hắn nhìn chằm chằm Lục Trần, nhìn một hồi lâu, ôn hòa nói:“Vì thế có thể nói lý do nhất định là Hàng Thần Chú, đúng không?”“Cái thứ bí chú đó là bí mật bất truyền của Ma giáo, chỉ có mấy vị Ma giáo trưởng lão mới biết được bí quyết trong đó.
Thế nhưng căn cứ tình cảnh cuộc chiến tại hoang cốc ngày hôm đó, cộng với chuyện ngày trước ngươi đã từng đề cập với ta, ta nghĩ mấy người kia đại khái là muốn lấy mật chú để khai thiên, dẫn thần lực mạnh mẽ quán đỉnh để tiến hành lên cấp thôi?”Lục Trần lạnh lùng thốt: “Bọn họ thất bại.”“Là bởi vì ngươi, bọn họ mới thất bại.”Bầu không khí trong đình viện bỗng nhiên lạnh xuống.Lục Trần trầm mặc không nói, chỉ là trước ngực từ hồ có một cỗ khí tức hơi bất ổn, hơi thở của hắn trở nên dồn dập.Mà Thiên Lan chân quân lại tựa hồ như vẫn không để ý mà tiếp tục nói:“Vì lẽ đó ta đang nghĩ, có phải chính là ở thời gian Hàng Thần Chú vận chuyển, ở trên thân thể ngươi phát sinh cái sự tình gì ta không biết không.”“Những việc này rất trọng yếu, nó thậm chí có thể giúp cho ngươi bỏ qua được kính ý đối với Hóa Thần chân quân.”“Nhìn mà xem ...!Đúng rồi, chính là loại ánh mắt này.”Thiên Lan chân quân vẫn cứ ôn hòa mà nhìn Lục Trần“Ngươi biết rõ ràng chính mình tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, ngươi biết đạo hạnh của chính mình khác nhau một trời một vực với ta, thế nhưng ta nói toạc ra bí mật tận sâu trong lòng ngươi thì vừa nãy ngươi lại theo bản năng mà đánh giá ta, phản ứng đầu tiên cũng không phải đang tìm kiếm đường lui, cũng không phải sợ hãi xin tha...”Lục Trần khóe mắt hơi co giật một hồi, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta đang làm gì?”Thiên Lan chân quân khẽ nói:“Ngươi là đang nhìn kỹ ta, thời điểm đôi mắt của ngươi nhìn thân thể của ta, đó là đang theo bản năng mà xem xét con mồi, rất giống như ...!Đang suy nghĩ ...!Phải làm gì mới có thể giết được người trước mặt này.”“Ta nói có đúng hay không?” Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm Lục Trần hỏi.***********Trong sân bỗng chìm vào một mảnh yên tĩnh đầy chết chóc, một lát sau, con chim nhỏ đang dừng lại ở trên cái đầu trọc bỗng nhiên cử động, vỗ cánh bay đi.Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, nhìn cái bóng nho nhỏ biến mất ở phương xa.
Một lát sau, bọn họ thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn nhau.“Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta được nghe trên đời.” Lục Trần mặt không biểu cảm nói.Thiên Lan chân quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cười rất tốt.” Sau khi nói xong hắn nhìn Lục Trần một lát rồi bật cười “Ha ha ha”.Lục Trần hơi cúi đầu, sau đó lại một lần nữa chầm chậm ngồi xuống thềm đá.
Một lát sau sau, hắn bỗng nhiên nói:“Trọc Bàn tử, nếu như trong lòng ngươi đã không tin ta, chuyện này ta cũng không có cách nào giải thích a.”Gió nhẹ lạnh lùng thổi, từ trong đình viện thổi qua, tựa hồ đem hàn ý thổi vào hư vô xa xăm.Sau một hồi lâu, Thiên Lan chân quân nhẹ nhàng lắc đầu:“Ta đương nhiên vẫn tin tưởng ngươi nha, tiểu Lục.
Giống như ta đã từng nói với ngươi ở hoang cốc hôm đó vậy, cõi đời này người ta tin nhất chỉ có một mình ngươi.”Lục Trần ngẩng đầu lên va chạm với ánh mắt đầy ôn hòa của cái tên bàn tử thể trạng khôi ngô dị thường đang chăm chú nhìn hắn kia.“Ta mới vừa nói rồi, ta tất nhiên không có chỉ trích ý tứ của ngươi, cũng không có nói ngươi thật sự muốn giết ta.
Chỉ là ta rất muốn biết, năm đó ở thời gian thi pháp Hàng Thần Chú, ngươi đến cùng đã nhìn thấy gì, lại đột nhiên khiến ngươi có thể đạt được tâm cảnh như vậy ...!Qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ giữ bí mật đối với ta, ta cảm giác mình biết tất cả sự tình của ngươi, nhưng trước mắt đột nhiên lại lòi ra một sự kiện ta lại không hiểu như thế, ta rất muốn biết.”Thiên Lan chân quân mỉm cười nói, “Ta nghĩ, điều này cũng không khó nói.”Lục Trần trầm mặc không nói ngồi im, ánh sáng xung quanh ẩn ẩn có chút tối tăm, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn trời, đứng lên nói:“Hết ngày rồi, ta phải về núi đây.”Thiên Lan chân quân lẳng lặng mà nhìn hắn, sau một lát sau, hắn gật gật đầu, chậm rãi nói:“Vậy ngươi đi đi, ngày mai ta phải về Tiên Thành rồi, ngươi ở Côn Lôn sơn chính mình tự cẩn thận.”Lục Trần hướng hắn gật đầu, sau đó xoay người đi thẳng.Thiên Lan