Phạm Nhật Mai thấy hắn có hành động bất bình thường thì lên tiếng hỏi:
- Sao vậy anh?
Trần Thiên Bảo không muốn cô phải lo lắng nên chỉ nói:
- Có con ruồi ấy mà! Chúng mình quay lại chỗ bố anh đi!
Phạm Nhật Mai mặc dù có chút hơi sợ sệt nhưng vẫn gật đầu đồng ý, lúc hai người bọn họ trở lại khu vực hiện trường thì các chiến sĩ công an đang dùng cáng khiêng xác nạn nhân đi.
Lúc đi ngang qua hai người bọn họ chợt cái túi chứa xác nạn nhân chưa được khoá kín hoàn toàn bị mở ra làm lộ cánh tay trái của nạn nhân, Phạm Nhật Mai thấy cảnh này liền hét lên một tiếng nấp vào sau lưng Trần Thiên Bảo, chợt hắn cảm thấy dường như có điều gì đó kỳ lạ hắn quay lại định xem xét xác nạn nhân một chút thì tiếng Trần Thanh Hải vang lên:
- Hai đứa quay lại rồi à?
Không cần nghe câu trả lời Trần Thanh Hải vỗ nhẹ lên vai Trần Thiên Bảo khen:
- Bố không ngờ con lại có khả năng suy luận tốt đến thế! Nhờ có con mà đẩy nhanh tiến độ điều tra lên rất nhiều đấy!
Trần Thiên Bảo không kiêu ngạo chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi hỏi:
- Bố có về nhà không?
Trần Thanh Hải đưa tay lên day hai bên thái dương một chút nói:
- Chắc bố không về được, trong vòng hai ngày xảy ra hai vụ án nghiêm trọng có khả năng khiến dư luận hoang mang, cấp trên yêu cầu phải nhanh chóng điều tra làm rõ.
Có thể vài ngày tới bố cũng không về được!
Trần Thiên Bảo nghe đến đây có chút hơi lo lắng nói:
- Bố nhờ người đưa bọn con về được không?
Trần Thanh Hải nhìn thấy sự lo lắng của con thì nghĩ nó đang sợ hãi, tuy nhiên có vậy ông mới cảm thấy đây thực sự mới là con trai mình.
- Được rồi để bố cho người đưa hai đứa về!
Trần Thanh Hải lệnh cho một người chiến sĩ công an đưa tới hắn cùng Phạm Nhật Mai về, hai người được đưa tới khu Vinhomes cho Phạm Nhật Mai xuống trước rồi mới quay lại nhà hắn.
Cảm ơn người chiến sĩ công an một câu Trần Thiên Bảo bước xuống xe.
Vừa mở cổng ra hắn đã thấy Phan Như Ý đang đứng trước cửa nhà, thấy hắn về cô liền vội vàng đến bên cạnh hỏi han một cách đầy lo lắng:
- Mẹ nghe bố con nói con bị vướng vào một vụ giết người? Con có làm sao không?
Trần Thiên Bảo mỉm cười nói:
- Chỉ là con phát hiện ra nạn nhân thôi chứ không phải bị vướng vào!
Trần Thiên Bảo vừa nói vừa chậm rãi đóng cổng, sau khi cài lại khoá công hắn nói tiếp:
- Bố con nói hôm nay sẽ không về! Có thể vài ngày tới cũng vậy!
Phan Như Ý trả lời một cách dịu dàng:
- Vậy con vào tắm rửa đi rồi ăn cơm! Hôm nay hai đứa đi chơi có vui không?
- Nếu gặp phải một vụ giết người mẹ có thấy vui không?
Phan Như Ý cảm thấy câu hỏi của mình có chút buồn cười, không hiểu sao khi đứng trước mặt Trần Thiên Bảo cô luôn đặt ra những câu hỏi không phải là vô nghĩa thì cũng là có chút khờ khạo.
Đó là do Phan Như Ý muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người nên mới quan tâm hỏi han để có cơ hội cùng hắn nói chuyện, nhưng không biết phải nói gì chỉ đành liên tục đặt ra câu hỏi để hắn có thể trả lời.
Trần Thiên Bảo tắm rửa xong thì thấy Phan Như Ý đang chờ mình ở bàn ăn, hắn liền đi lại ngồi xuống cái ghế đối diện.
Trong bữa cơm Phan Như Ý lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
- Hôm nay mẹ nghe nói con đã giúp sức cho công an điều tra?
Trần Thiên Bảo gật đầu đáp lại:
- Chỉ là một chút việc cỏn con thôi! Nếu con không nói thì phía công an cũng sớm điều tra ra, chỉ là con giúp họ tiết kiệm một chút thời gian ấy mà!
Sau đó Trần Thiên Bảo kể sơ qua một chút về việc đã xảy ra ở khu trung tâm mua sắm, cho dù hắn không kể thì sớm hay muộn phía phóng viên cũng sẽ đánh hơi được tin tức và đăng bài.
Vậy nên Trần Thiên Bảo cũng không quá lo lắng việc mình tiết lộ thông tin vụ án ra ngoài, trong trí nhớ cũ của Trần Thiên Bảo thì Phan Như Ý không phải là một người nhiều chuyện nên kể cho cô cũng không sao cả.
Được nghe qua những việc mà Trần Thiên Bảo đã làm Phan Như Ý cảm thấy rất bất ngờ, Trần Thiên Bảo tưởng chừng như nhút nhát lại tài giỏi đến vậy.
Thực ra tính cách trong thân xác Trần Thiên Bảo trước kia nhút nhát nhưng hắn ta rất thông minh, học lực của hắn cũng rất giỏi chưa từng làm cho người giáo viên chủ nhiệm cũng là mẹ kế phải thất vọng.
Trần Thiên Bảo ăn xong thì giúp Phan Như Ý dọn dẹp một chút mới quay lại phòng ngủ, bật máy tính lên xem qua một chút tin tức xem phía nhà báo có đánh hơi được điều gì mới mẻ hay không.
Phóng viên tưởng chừng như là một nghề đơn giản chỉ ra đường kiếm đại một cái tin tức nào đó rồi quay về viết thành một bài báo là xong.
Nhưng thực chất với số lượng đông đảo của mình, bọn họ có khả năng điều tra rất tốt, nói đúng hơn là khả năng “đánh hơi” của họ rất đáng kinh ngạc.
Đôi khi có những tin tức cảnh sát chưa điều tra đến thì phóng viên đã ngửi thấy mùi để chuẩn bị tinh thần viết bài rồi.
Lướt qua vài tờ báo chỉ toàn tin tức giống nhau, đại khái là nói sơ qua việc phát hiện một người bị đâm chết ở Trung tâm mua sắm chứ không hề có tin tức gì liên quan đến danh tính nạn nhân hay thứ gì mới mẻ.
Muốn biết được những điều này thì cần phải xâm nhập sâu vào trong hệ thống tin tức của cảnh sát hoặc bên phía phóng viên, đôi khi họ có những tin tức mới nhưng không dám viết bài mà chỉ âm thầm lưu truyện nội bộ.
Suy nghĩ một chút Trần Thiên Bảo quyết định cần phải tìm cách điều tra tin tức, xâm nhập vào hệ thống Internet là một trong những cách dễ nhất đối với Trần Thiên Bảo lúc này.
Tất nhiên là nếu xâm nhập vào hệ thống của cảnh sát thì sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, vì vậy Trần Thiên Bảo quyết định lựa chọn một phương án an toàn hơn mà hiệu quả cũng không thua kém, đó chính là xâm nhập vào hệ thống mạng thông tin của các toà soạn.
Nhưng lúc này lại nảy sinh một vấn đề.
Nếu Trần Thiên Bảo sử dụng máy tính ở nhà đi hack vào các tòa soạn mặc dù hắn tự tin vào khả năng của mình nhưng cũng không dám mạo hiểm, chẳng may bị phát hiện bị điều tra ra được một đứa con của Đại Tá công an lại xâm nhập vào mạng internet một tòa soạn thì không hay cho lắm.
Lúc này đột nhiên điện thoại của Trần Thiên Bảo reo lên trên màn hình hiện lên hai chữ “Vợ yêu” Trần Thiên Bảo như tìm được cọng rơm cứu cánh nhanh chóng nghe điện.
- Anh à em nhớ anh quá!
Trần Thiên Bảo cười lên thành tiếng rồi nói:
- Vừa mới gặp nhau lúc chiều mà!
Phía bên kia điện thoại Phạm Nhật Mai nũng nịu:
- Lúc nào người ta cũng nhớ đến anh hết!
- Ngày mai đi học sẽ gặp nhau cả ngày rồi.
Đến đây Trần Thiên Bảo nhớ lại mục đích chính của mình liền nói tiếp:
- Đúng rồi ngày mai em mang Laptop đi cho anh dùng một chút nhé!
Trần Thiên Bảo đoán một tiểu thư nhà giàu nứt đố đổ vách như Phạm Nhật Mai chắc hẳn sẽ phải có máy tính xách tay.
Phía bên kia điện thoại Phạm Nhật Mai ngay lập tức đồng ý, hai người còn buôn thêm một lúc nữa thì Phạm Nhật Mai nói:
- Thôi em đi ngủ đây! Ngủ muộn mà xấu đi sợ anh hết thương em mất.
Hihi!
Trần Thiên Bảo nhanh chóng đáp lại:
- Vậy em ngủ đi, mai nhớ mang máy tính xách tay cho anh mượn dùng một chút.
- Vâng em nhớ rồi! Yêu anh!
Ngay sau đó nàng liền tắt máy.
Trần Thiên Bảo muốn sử dụng máy tính xách tay là vì có thể dễ dàng kết nối đến mạng công cộng, lúc đó sẽ rất khó có thể phát hiện danh tính người đứng sau vụ việc.
Trần Thiên Bảo tin tưởng với khả năng của mình chỉ thế lực trước kia hắn sở hữu mới có thể nhanh chóng điều tra ra được, còn lúc này Trần Thiên Bảo chỉ đơn giản là xâm nhập vào nội bộ vài toà soạn thì sẽ không có người đủ khả năng tìm ra hắn.
Sau khi đã tính toán chu toàn mọi thứ Trần Thiên Bảo nhanh chóng lên giường đi ngủ, cái cơ thể yếu