Trần Thiên Bảo cùng Phan Như Ý chỉ mất vài phút đã về đến nhà, hắn ngâm mình trong phòng tắm bồi hồi nhớ lại những người thân ở kiếp trước của mình, không biết bây giờ bọn họ có sống tốt hay không.
Những điều này Trần Thiên Bảo không biết rõ nhưng có một điều hắn chắc chắn đó là họ sẽ rất buồn sau cái chết của mình.
Trần Thiên Bảo nhớ lại khoảnh khắc mình đang nằm trong bệnh viện cùng Nguyễn Gia Hân, mặc dù cơ thể hắn có đủ khả năng phục hồi nếu hắn cố gắng, nhưng trong khi hắn còn đang hôn mê, từng lời nói của Nguyễn Gia Hân đều lọt vào tai hắn.
Trần Thiên Bảo biết rằng cô không có khả năng qua khỏi những chấn thương nặng nề như thế.
Chính vì vậy thời điểm đó hắn quyết định buông bỏ tất cả.
- Không biết bây giờ cô ấy đang ở nơi nào?
Trần Thiên Bảo thì thầm tự hỏi một câu mà chỉ có mình hắn nghe thấy.
Đúng lúc này Trần Thiên Bảo nghe thấy từ bên ngoài có tiếng Phan Như Ý gọi lên:
- Bảo ơi xuống ăn sáng đi con!
Trần Thiên Bảo đưa tay tắt dòng nước mát lạnh đang chảy xuống cơ thể, hắn từ từ tháo túi che vết thương không cho nước thấm vào dây băng trên tay rồi mới mặc quần áo đi ra.
Trần Thiên Bảo đứng trước gương ngắm lại bản thân trong bộ đồ học sinh trung học, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra.
- Nếu đã trọng sinh với một thân phận mới thì cứ sống như vậy đi, cứ coi như Trần Thiên Bảo trước kia đã thực sự biến mất khỏi thế gian!
Sau đó hắn nhanh chóng đi xuống nhìn vào những đồ ăn còn bốc khói nghi ngút trên bàn, Phan Như Ý lúc này cũng đã thay đồ, bình thường cô đã rất trẻ trung xinh đẹp nhưng lúc này trang điểm lên còn hấp dẫn hơn rất nhiều.
Thấy Trần Thiên Bảo đang chăm chăm nhìn mình, Phan Như Ý đưa hai tay lên áp vào má rồi hỏi:
- Mặt mẹ dính cái gì à?
Trần Thiên Bảo mỉm cười lắc đầu:
- Chỉ là con thấy hôm nay mẹ đẹp hơn thôi!
Hai bên má Phan Như Ý có chút ửng hồng không biết là do lớp trang điểm nhẹ nhàng của cô hay là có nguyên do nào khác.
- Thế mọi ngày mẹ không đẹp sao?
Trần Thiên Bảo chỉ hơi mỉm cười rồi chậm rãi ăn đồ ăn trước mặt.
Hắn chỉ mới gặp cô được có 2 ngày thì sao mà biết mọi ngày cô có đẹp hay không, chỉ là lúc này cô trang điểm lên một chút Trần Thiên Bảo mới nói ra.
Thấy hắn không trả lời Phan Như Ý cũng yên lặng chậm rãi ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp sạch sẽ hai người bọn họ lên xe tới trường.
20 phút sau Trần Thiên Bảo đã có mặt trong sân trường THPT Rạng Đông, nhìn những học sinh đang vui vẻ nô đùa mà Trần Thiên Bảo cũng thấy có chút vui lây.
Cấp ba chính là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời học sinh, đó là thời điểm một người bắt đầu trưởng thành và có cảm tình với một cô gái nào đó, những thứ tình cảm ngây ngô trong sáng của một đứa trẻ mới lớn.
Trần Thiên Bảo cứ ngây ngốc như vậy đứng giữa sân trường mặc cho những tia nắng của một ngày mới chiếu lên cơ thể.
Không phải vì hắn không muốn tìm một chỗ nào đó tránh nắng, mà vì một lý do rất củ chuối đó là........
Hắn không nhớ mình học lớp nào...thậm chí những người bạn cùng lớp hắn cũng chẳng nhớ nổi một ai cả.
Tất cả những người mà hắn biết về ngôi trường này chỉ có ba người đó là Phan Như Ý giáo viên chủ nhiệm của hắn, người thứ 2 đó là Phạm Nhật Mai, còn người cuối cùng chính là người đang ngây ngốc đứng giữa sân trường trong cái nắng ngày hè là Trần Thiên Bảo.
Còn lý do hắn đứng giữa sân trường là vì nơi này có thể nhìn thấy được từ bất cứ phòng học nào.
Hắn đang hy vọng rằng sẽ có một người nào đó mà hắn quen biết gọi hắn lên lớp.
- Sao đứng lâu như vậy mà vẫn chưa có đứa bạn nào gọi mình lên lớp nhỉ? - Trần Thiên Bảo nói thầm.
Thực ra đã có vài người bạn học cùng lớp phát hiện ra Trần Thiên Bảo nhưng họ không gọi hắn lên lớp.
Từ trước đến nay Trần Thiên Bảo rất ít nói chuyện với các bạn cùng lớp nên bọn họ còn cho rằng Trần Thiên Bảo bị tự kỷ.
Đứng thêm được 10 phút thì từ xa tiếng trống trường vang lên báo hiệu đã đến giờ phải vào lớp.
May mắn là cuối cùng cũng có người lên tiếng gọi hắn:
- Bảo! Đứng đó làm gì vậy?
Phạm Nhật Mai đứng trước cửa một lớp học trên tầng hai dùng một ánh mắt khó hiểu vẫy tay gọi hắn.
Phạm Nhật Mai đã đến lớp từ rất sớm nhưng cô không muốn ra ngoài nên chỉ ngồi trong phòng học nói chuyện cùng vài người bạn nữ.
Đến khi tiếng trống trường vang lên mà vẫn chưa thấy hắn đến lớp.
Cô cho rằng Trần Thiên Bảo đi cùng mẹ kế đến trường thì không thể nào đi muộn được, nếu hắn nghỉ học với thân phận lớp trưởng của cô chắc chắn sẽ được Phan Như Ý nói cho cô biết.
Nghĩ đến đây cô ngó đầu ra hành lang tìm kiếm thì thấy Trần Thiên Bảo đang ngây ngốc đứng giữa sân trường trong ánh nắng.
Trần Thiên Bảo thở phào một hơi nhanh chóng chạy lên tầng hai vào lớp, hắn không muốn gọi điện cho Phạm Nhật Mai để hỏi phòng học bởi vì nếu làm vậy sẽ khiến cô nghi ngờ.
Cái lý do bị đánh vào đầu còn chưa tỉnh táo hắn đã dùng một lần, huống hồ bây giờ đã qua hai ngày kể từ lúc bị đánh mà còn dùng lý do đó nữa thì có phần không thích hợp.
Thở ra một hơi Trần Thiên Bảo thả chiếc ba lô trên vai xuống đất rồi mới ngồi xuống bàn học.
Bởi vì lúc này không còn phải học môn nào nữa nên các học sinh tự do thích ngồi chỗ nào cũng được, Trần Thiên Bảo thấy chỉ còn có một bàn cuối cùng là còn trống nên hắn nhanh chóng ngồi vào đó.
Một lúc sau Phạm Nhật Mai mang theo một chiếc máy tính xách tay vừa nhìn là biết rất đắt tiền tiến về chỗ hắn, đến trước mặt hắn cô nở một nụ cười dịu dàng, Trần Thiên Bảo hiểu ý liền ngồi sang bên cạnh nhường cho cô một khoảng trống.
Phạm Nhật Mai đặt chiếc máy tình lên bàn rồi ngồi vào khoảng trống được hắn nhường cho.
Mở máy tính xách tay lên Trần Thiên Bảo có chút hơi bất ngờ quay sang nhìn Phạm Nhật Mai chỉ thấy cô cười rạng rỡ.
Hắn có bất ngờ là vì trên màn hình máy tính hiện lên chính là hắn, nhưng điều đáng nói đây là hắn đang nhìn về một phía trong trung tâm thương mại với một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Đây là bức ảnh được chụp lúc Trần Thiên Bảo đang tìm kiếm ánh mắt đang quan sát mà hắn mơ hồ cảm nhận được sát khí lúc hai người bọn họ ngồi bên hồ cá trong Vincom.
Trần Thiên Bảo quay lại nhẹ nhàng hỏi Phạm Nhật Mai:
- Sao lại lấy cái này làm ảnh nền?
Phạm Nhật Mai mỉm cười nói nhỏ:
- Chỉ là lần đầu thấy anh có biểu cảm như vậy nên thấy thú vị, với lại nhìn anh thấy ngầu nên mới đặt làm ảnh nền đó!
Phạm Nhật Mai không dám lớn tiếng vì sợ bạn học chú ý đến cách xưng hô của hai người.
Mặc dù cô luôn mong Trần Thiên Bảo đáp lại tình cảm của mình nhưng khi bất ngờ thành hiện thực cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng với bạn bè.
Trần Thiên Bảo cũng không quá để ý đến việc này, nhưng hắn bắt đầu có chút lo lắng Phạm Nhật Mai sẽ phát hiện ra sự thay đổi chóng mặt của mình.
Nếu như cô hỏi đến Trần Thiên Bảo cũng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói người em thực yêu là Trần Thiên Bảo đã chết rồi tôi là do Trần Thiên Bảo khác sống lại?
Hắn nhanh chóng kết nối với internet của trường học rồi cài một số phần mềm kỳ lạ Phạm Nhật Mai ở bên cạnh cũng tò mò nhìn vào mà không hiểu rõ hắn đang làm gì.
Hai tay hắn lướt nhanh trên bàn phím cứ như một nghệ sĩ Piano chuyên nghiệp, Trần Thiên Bảo lựa chọn vài trang báo mà hắn cho rằng có khả năng sẽ có tin tức gì đó mà hắn đang mong đợi.
Tập trung tìm kiếm đến nửa ngày mà vẫn không phát hiện ra được manh mối gì hữu ích, Trần Thiên Bảo vươn vai một cái rồi tựa lưng vào bức tường phía sau suy nghĩ phương án cần phải làm tiếp theo.
Nhìn về phía Phạm Nhật Mai không biết từ lúc nào đã chán nản nằm xuống mặt bàn thiếp đi, Trần Thiên Bảo nhìn khuôn mặt dễ thương của nàng một lúc, hắn chậm rãi đưa tay lên giúp nàng vén một sợi tóc rối ra đằng sau.
Đôi môi hồng hào của Phạm Nhật Mai khẽ chóp chép như một đứa trẻ vừa ăn hết một cái kẹo nhưng vẫn còn thèm.
Trần Thiên Bảo khẽ cười vì sự dễ thương của nàng.
Đúng lúc này tiếng trống kết thúc buổi học vang lên, học sinh nhanh chóng ùa ra khỏi trường để trở về nhà giữa cái thời tiết nóng bức.
Tuy nhiên ở trường vẫn còn một số học sinh ở lại ăn bữa trưa trong căng tin của nhà trường mà không về nhà.
Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai cũng vậy, sau khi tiếng trống vang lên Phạm Nhật Mai ngay lập tức tỉnh lại, nhận ra ánh mắt của hắn đang tập trung nhìn mình hai má nàng ngay lập tức hồng lên, cái làn da trắng trẻo tô điểm thêm một chút hồng hào của sự ngượng ngùng khiến cho nhịp tim của Trần Thiên Bảo ngay lập tức đập nhanh hơn một nhịp.
Phạm Nhật Mai chỉnh lại tóc rồi khoác tay hắn kéo về phía căn tin của trường.
Một lúc sau hai người bọn họ đã đứng trước những quầy đồ ăn phát ra mùi thơm kích thích tuyến nước bọt, Trần Thiên Bảo cầm khay đựng đồ ăn đi theo sau Phạm Nhật Mai thì nghe thấy vài tiếng thì thầm ở xa xa.
- Mày có thấy con Nhật Mai có chút khác thường không?
- Đúng rồi giống như mới bị chơi vậy!
- Mẹ kiếp nó mới sắp lên lớp 12 mà đã dạng háng cho thằng khác xơi rồi!
- Nếu là tao thì tao cũng chén.
Hahaha....
Mặc dù cơ thể mới này của Trần Thiên Bảo không được nhạy bén nhưng các giác quan của hắn đã được tôi luyện qua hàng chục, thậm chí hàng trăm lần đứng trước hoàn cảnh sinh tử, vậy nên hai người đang thấp giọng bàn tán ở xa vẫn lại nằm trong vùng hoạt động thính giác của hắn, mọi từ ngữ xấu xa của bọn chúng hắn đều có thể nghe thấy cả.
Trần Thiên Bảo là một người cực kỳ ghét kẻ nói xấu sau lưng người khác.
Nếu như hai người này bàn tán không để cho Trần Thiên Bảo nghe thấy thì hắn cũng chẳng quan tâm đến, nhưng lúc này từng câu từng chữ đều lọt đầy đủ vào tai hắn, Phạm Nhật Mai đã trở thành người phụ nữ của hắn, đồng nghĩa với việc cô là người thân quan trọng đối với Trần Thiên Bảo.
Mà từ xưa đến giờ hắn chưa từng để cho người thân mình chịu uỷ khuất, mang theo một chút tức giận Trần Thiên Bảo lạnh lùng nhìn hai người đang bàn tán về Phạm Nhật Mai.
Giống như có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng, hai tên đó ngay lập tức run lên một chặp rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Sau một hồi tìm kiếm một trong hai người bọn họ nhìn đến ánh mắt của Trần Thiên Bảo, hắn ta huých vào tay người bạn mình một cái rồi hất mặt về phía Trần Thiên Bảo.
Hai tên đó thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn lại Trần Thiên Bảo khoé miệng bọn họ vẽ lên một nụ cười nửa miệng kèm theo ánh mắt đầy khiêu khích.
Lúc này giọng nói của Phạm Nhật Mai vang lên làm cho Trần Thiên Bảo nhanh chóng thu lại ánh