Nhìn vào những ánh mắt trông mong trước mặt Trần Thiên Bảo thở dài một cái rồi nói:
- Được rồi, chiều nay sau khi tan học chúng ta đến hỏi bố mẹ cô ấy một chút xem có manh mối gì không!
Ý kiến của Trần Thiên Bảo ngay lập tức nhận được sự đồng ý.
Sau khi tan học Phan Như Ý do muốn về trước chuẩn bị đồ ăn tối nên không đi cùng bọn họ, như vậy chỉ có Phạm Nhật Mai là đi theo Trần Thiên Bảo dưới sự dẫn đường của Lý Thanh Thảo đến nhà bố mẹ của Lý Nhật Hà.
Bởi vì giờ tan học cũng là lúc trên phố hay bị tắc đường nhất phải mất gần 1 tiếng ngồi trên xe taxi, ba người bọn họ mới đến một căn nhà ở quận Hà Đông.
Lý Thanh Thảo bấm chuông cửa liền thấy một người phụ nữ trung tuổi khuôn mặt tràn nhập phiền muộn chạy ra mở cửa.
Nhìn thấy ba người bọn họ ánh mắt bà hiện lên một chút thất vọng, quay sang thấy Lý Thanh Thảo bà ta ánh lên một chút hy vọng vội vã hỏi:
- Có tin tức của con bé rồi à?
Lý Thanh Thảo không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, niềm hy vọng vừa mới chớm nở đã bị dập tắt, bà ta nhìn về phía Trần Thiên Bảo và Phạm Nhật Mai đang đứng phía sau Lý Thanh Thảo hỏi:
- Ai đây?
- Đây là bạn cùng trường với cháu!
Nói rồi cô chỉ vào Trần Thiên Bảo giới thiệu:
- Cậu ấy là con của giáo viên dạy cháu trong trường, cô ấy chính là cô Phan Như Ý đấy ạ!
- À con bé Như Ý ấy à! Vậy cậu này là con riêng của chồng con bé Như Ý à? Sao ta lại quên mất con bé ấy có chồng là công an nhỉ! Hay là nhờ nó bảo chồng giúp đỡ một chút?
Lý Thanh Thảo không trả lời mà tiếp tục giới thiệu:
- Đúng là bố cậu ấy là công an, nhưng thời gian gần đây có rất nhiều vụ án có mức độ nguy hiểm cao đã xảy ra nên chú ấy rất bận rộn.
Nhưng Trần Thiên Bảo cũng là một người rất tài năng nên đã nhận lời đến đây giúp đỡ điều tra đấy ạ!
Dứt lời Lý Thanh Thảo chỉ tay sang Phạm Nhật Mai giới thiệu:
- Còn đây là Phạm Nhật Mai bạn gái của Trần Thiên Bảo!
Nghe thấy con trai của một người công an đến giúp đỡ điều tra người phụ nữ trung tuổi ngay lập tức mừng rỡ mời cả ba người bọn họ vào trong nhà.
Phía bên trong còn có một người đàn ông đang ngồi trên bộ bàn ghế ở phòng khách, khuôn mắt ông cũng không khác người phụ nữ là bao, dẫn theo nhóm người Trần Thiên Bảo vào trong phòng khách người phụ nữ lên tiếng:
- Ông ơi có người đến giúp tìm kiếm con bé Nhật Hà này!
Người đàn ông ngay lập tức quay đầu lại, thấy Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai còn mặc đồ học sinh giống đứa cháu Lý Thanh Thảo khuôn mặt ông có chút thất vọng.
Cũng phải thôi đến công an còn không có được tin tức gì thử hỏi học sinh trung học làm sao có thể giúp đỡ?
Trần Thiên Bảo nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông cảm thấy có chút không vừa lòng, nếu không phải Phan Như Ý bảo hắn giúp thì đời nào hắn thèm quan tâm đến?
Hắn còn có biết bao việc khác còn cần phải tính toán, thử hỏi trên đời này có mấy người không cần nhờ vả mà được một Interpol cấp cao như Trần Thiên Bảo đến giúp đỡ điều tra.
Người phụ nữ trung tuổi thấy không khí có chút thay đổi liền nói:
- Cậu ấy là con của một Đại Tá công an đấy, nghe nói tài năng cũng không kém gì bố đâu!
Đến đây biểu cảm của người đàn ông mới có chút tươi tỉnh hơn:
- Mấy đứa ngồi xuống đi, vừa rồi ta vì quá lo lắng cho con gái nên có chút ứng xử không đúng, có gì mấy đứa bỏ qua!
- Không sao ạ! - Trần Thiên Bảo đáp lại.
Dù sao hắn cũng nhỏ tuổi hơn đối phương rất nhiều, một trong những điều Trần Thiên Bảo được cha mẹ dạy dỗ rất cẩn thận đó là phải tôn trọng người khác, đồng thời người ta cũng vừa có con gái bị mất tích không rõ lý do nên Trần Thiên Bảo cũng thông cảm bỏ qua, những điều nhỏ nhặt vậy hắn cũng không để trong lòng quá lâu.
Người phụ nữ mang ra ba cốc nước đặt xuống trước mặt bọn họ rồi đến ngồi xuống cạnh chồng, người đàn ông vội nói:
- Mấy đứa uống nước đi, Bác là Lý Gia Tài, còn đây là vợ bác Nguyễn Thanh Xuân!
Sau một chút thời gian làm quen Trần Thiên Bảo bắt đầu đi vào chủ đề chính:
- Cô Lý Nhật Hà trước khi mất tích có nói với hai bác điều gì không?
Ông Lý Gia Tài suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nó chỉ nói là đi chữa bệnh thôi!
- Cô ấy có nói mình bị bệnh gì không?
Ông Lý Gia Tài cùng vợ đều lắc đầu.
Vụ này có chút khó khăn rồi đây.
Tất cả thông tin mà Lý Nhật Hà nói trước khi mất tích chỉ là cô ấy đi chữa bệnh.
Đến bệnh cô ấy mắc phải là bệnh gì cũng không rõ, chẳng nhẽ cô ta đi chữa bệnh tương tư nên không muốn nói cho người khác biết?
Đã hơn 1 tuần trôi qua mà không hề có một chút tin tức nào về Lý Nhật Hà thì khả năng cô ta gặp chuyện là rất cao.
Trần Thiên Bảo bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện khác, cô Lý Nhật Hà mất tích đến nay đã hơn một tuần, thời gian đó hắn vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.
Có khi nào là mấy cái băng đảng trong thế giới ngầm gây ra không?
Có lẽ khả năng này là không cao.
Mục tiêu mà bọn chúng nhắm đến là thân nhân của những người có địa vị như ông bố Đại Tá của hắn.
Khoan đã....!
Lý Nhật Hà cùng Phan Như Ý thân nhau từ hồi đại học, hai người bọn họ đến bây giờ vẫn thường xuyên ra ngoài đi chơi cùng nhau, có lẽ nào mục tiêu bọn chúng nhắm đến là Phan Như Ý.
Chẳng nhẽ bọn chúng muốn trước tiên bắt Lý Nhật Hà rồi dùng cô ta để dụ Phan Như Ý.
Trần Thiên Bảo suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Từ khi Lý Nhật Hà mất tích đến nay hai người có nhận thấy có điều gì kỳ lạ hay không?
- Bọn ta không thấy có gì kỳ lạ cả!
- Vậy có người lạ nào liên lạc hay nhắn tin cho hai bác không?
- Cũng không! Cháu nghi ngờ nó bị bắt cóc sao?
- Bây giờ chưa nói trước được điều gì cả!
Nếu đúng là có khả năng Lý Nhật Hà bị bắt cóc thì tại sao đã một tuần trôi qua mà bọn chúng lại cắt đứt hoàn toàn liên lạc của Lý Nhật Hà với thế giới bên ngoài?
Nếu mục tiêu bọn chúng nhắm đến là Phan Như Ý thì giả mạo Lý Nhật Hà rồi liên lạc cầu cứu chẳng phải sẽ tốt hơn là khiến cô ấy giống như biến mất hay sao?
Trần Thiên Bảo cảm thấy số phận của bản thân sau khi trọng sinh dường như có chút xui xẻo, tất cả những thứ mà hắn muốn điều tra đến cứ giống như ma xui