Trần Thiên Bảo về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối, lúc này Phan Thế Hùng đang cẩn thận chặt thịt gà đặt vào đĩa, thấy hắn bước vào ông hô lên:
- Bảo về rồi hả cháu? Lại đây nếm thử thịt gà ông nấu xem có ngon không!
Không còn cách nào khác hắn đi đến bên Phan Thế Hùng thì ông liền dúi vào tay hắn nguyên một cái đùi, lần đầu hắn thấy có người ăn vụng mà lại lấy cả cái đùi đấy.
Nói là ăn vụng cũng không phải, đây là do chính tay Phan Thế Hùng đưa cho hắn nên hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều gặm một miếng.
Quả nhiên là gà tự nuôi được chăm sóc rất cẩn thận, vừa cắn một miếng thôi cũng thấy được những thớ thịt săn chắc của con gà như một dân thể hình chuyên nghiệp vậy.
Thấy hắn đã thưởng thức xong cái đùi gà Phan Thế Hùng liền nói:
- Vào nhà tắm rửa đi rồi chuẩn bị ăn cơm! Tiện thể gọi mẹ cháu dậy giúp ông luôn nhá!
- Vâng ạ!
Trần Thiên Bảo gật đầu đáp lại rồi đi vào phía bên trong, đứng trước cửa phòng ngủ của Phan Như Ý hắn gõ vài cái rồi gọi:
- Trời sắp tối rồi mẹ ơi!
Gọi một hồi thấy bên trong mãi không có tiếng trả lời hắn đành thử mở cửa ra xem sao.
Thấy cửa không khoá mà bên trong cũng không bật đèn, dựa vào ánh đèn từ ngoài chiếu vào hắn có thể thấy trên giường có một người đang nằm hơi thở đều đặn chứng tỏ còn ngủ.
Có lẽ Phan Như Ý quá mệt mỏi nên ngủ một mạch từ hồi chiều đến giờ chưa dậy, hắn đành phải đi vào bên trong để gọi cô dậy.
Sau một hồi mò mẫm thì hắn cũng tìm ra công tắc đèn bên cạnh giường ngủ, vừa bật lên một cái thì hơi thở của Trần Thiên Bảo dần dần trở nên gấp gáp, nhịp tim của hắn theo đó cũng tăng lên.
Phan Như Ý chỉ mặc một cái áo ngủ hai dây không biết từ lúc nào quai áo đã tuột ra, phía dưới lớp áo ngủ vẫn còn có nội y nhưng không che lấp được nửa trên bầu ngực tròn trĩnh trắng hồng của cô.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ muốn được sờ lên là da kia một cái, hít một hơi thật sâu Trần Thiên Bảo chậm rãi đưa tay lên, như nhận ra hành động của mình có gì đó không đúng bàn tay hắn liền đổi hướng giúp Phany Như Ý chỉnh lại dây áo, vừa chạm vào dây áo thì đột nhiên cô mở mắt ra.
Phan Như Ý cứ thế nhìn thẳng vào Trần Thiên Bảo, khi nhận ra tay hắn đang đặt trên giây áo bị tuột ra hỏi vai của mình thì khuôn mặt hồng lên rồi chuyển dần sang màu đỏ, cánh môi hồng hào của cô khẽ thở ra một cái rồi lắp bắp hỏi:
- Con....con đang làm...làm gì thế?
Trần Thiên Bảo giật mình buông tay ra lúng túng đáp lại:
- Con..con tính vào gọi mẹ dậy nhưng thấy dây áo bị tuột nên định chỉnh lại thôi! Không phải giống như mẹ nghĩ đâu ạ!
Nói rồi hắn nhanh chóng đi ra ngoài, không hiểu tại sao lúc đó trong đầu hắn lại hình thành suy nghĩ muốn thử được chạm lên làn da trắng trẻo đó, ngay khi gần chạm vào cơ thể Phan Như Ý hắn liền đổi hướng sang giúp cô kéo lại dây áo, đúng ra chỉ cần kéo chăn lên thì đã không gặp phải tình huống ngượng ngùng đó rồi.
Phan Như Ý chậm rãi ngồi dậy chỉnh lại áo của mình rồi nhìn ra phía cửa, khuôn mặt đỏ bừng của cô vẫn chưa có dấu hiệu gì là hạ nhiệt, nhớ lại biểu cảm lúng túng của hắn bất giác môi cô vẽ lên một nụ cười.
Sau khi vùi đầu dưới chậu nước lạnh Trần Thiên Bảo đã lấy lại sự bình tĩnh, hắn không thể tắm được vì cánh tay đang bị bó bột của mình, chỉ có thể ngâm đầu xuống nước rồi dùng khăn lau cơ thể thôi.
Thay một bộ quần áo thoải mái đi xuống phía dưới thì thấy Phan Như Ý đã sớm đưa Đỗ Thu Phương cùng Phạm Nhật Mai đến đây, đồng thời trên bàn cũng được bày ra những món ăn thơm phức.
Đến đây Trần Thiên Bảo đoán có lẽ Phan Như Ý được thừa hưởng khả năng nấu ăn của mẹ cô rồi, tuy chỉ là những món đơn giản thôi nhưng ngửi mùi cũng đủ thấy cực kỳ hấp dẫn.
Hắn nhanh chóng được gọi vào bàn bắt đầu ăn bữa tối, 6 người bọn họ vui vẻ vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Phan Như Ý cũng bắt đầu kể lại sự việc cô bị bắt cóc cho mọi người nghe, tuy không được chứng kiến những việc mấu chốt mà hắn đã làm hôm đó nhưng mọi người cũng hết lời khen ngợi vì sự dũng cảm của hắn.
Khi được hỏi đến tại sao lại biết Phan Như Ý đã bị bắt cóc thì Trần Thiên Bảo cũng không giấu diếm mà nói ra mình đã suy luận rồi dựa vào những bằng chứng đã tìm thấy mà đoán ra.
Tất nhiên hắn cũng che dấu một số việc không thể nói ra nhưng đại khái là kể lại 9 phần sự việc.
Đến lúc này mọi người cũng phải nể phục tư duy của hắn, mọi người đều khen ngợi hắn có tố chất trở thành một cảnh sát tài giỏi.
Vốn dĩ hắn chính là một cảnh sát mà, không phải là cảnh sát chỉ hoạt động ở Việt Nam mà còn có quyền hoạt động ở hàng trăm quốc gia thuộc thành viên của Interpol.
Kết thúc bữa ăn Phan Như Ý đưa ra ý kiến ngày hôm sau toàn bộ gia đình bao gồm cả bố mẹ cô sẽ đến Quảng Ninh du lịch một chuyến.
Từ khi sinh sống và làm việc ở Hà Nội Phan Như Ý thường không được về nhà nhiều do tính chất công việc là giáo viên của mình.
Vậy nên cô muốn đưa bố mẹ đi du lịch để bù đắp ít nhiều cho bọn họ.
Tất nhiên Phan Như Ý đã từng đề nghị bố mẹ lên Hà Nội sống để cô tiện chăm sóc nhưng bị Phan Thế Hùng cùng Phạm Tuyết Liên từ chối.
Bọn họ nói rằng bản thân vẫn còn sức khoẻ nên vẫn ở lại quê hương làm việc vặt như trồng rau nuôi gà cũng đủ ăn nên cô không cần quá lo lắng, với lại Phan Thế Hùng cũng cảm thấy ở gần đứa con rể chỉ kém mình có vài tuổi thì cũng ngượng ngùng nên đã từ chối.
Nói chuyện thêm một hồi đến khoảng 10 giờ tối thì Phan Như Ý lại đưa hai mẹ con Đỗ Thu Phương về khách sạn nghỉ ngơi.
Trần Thiên Bảo vào trong phòng được chuẩn bị trước của mình nằm lên giường nghỉ ngơi một chút mà ngủ đi lúc nào không hay, cho đến 12 giờ tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên mới khiến cho hắn bật dậy.
Nhẹ nhàng tìm một bộ quần áo ngay ngắn mặc lên rồi rón rén đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng Phan Như Ý thì từ bên trong còn có tiếng nói vọng ra thu hút sự chú ý của hắn.
Trần Thiên Bảo dừng chân lại đặt tai lên cửa thì nghe thấy giọng của Phạm Tuyết Liên:
- Sau con không tự sinh cho mình một đứa con đi? Mẹ thấy chồng con nó vẫn còn trẻ mà!
Ngay sau đó Phan Như Ý đáp lại:
- Không được đâu mẹ ơi! Khó nói lắm mẹ ạ, nói chung là mẹ cứ kệ con đi, cuộc sống như vậy là con thấy cũng ổn rồi!
Nghe đến đây Trần Thiên Bảo quyết định rời đi, hắn không phải kiểu người sân si đến mức đi nghe lén chuyện của phụ nữ.
Với kỹ năng của mình Trần Thiên Bảo có thể dễ dàng ra khỏi nhà mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hắn vừa ngồi ngay ngắn lên một chiếc Taxi thì tài xế liền hỏi:
- Đi đến đâu ấy nhỉ?
- Dinh thự nhà Trần Thiên Bảo!
Dinh thự của hắn cũng nằm trên chính con đường này và cách đây không xa, hắn hoàn toàn có thể đi bộ nhưng giờ đã quá nửa đêm rồi và còn có việc khác phải làm nữa.
Vậy nên khi thấy xe taxi hắn không nghĩ ngợi nhiều mà nhảy lên luôn.
Sau 15 phút Trần Thiên Bảo đã xuất hiện bên cạnh khu dinh thự của hắn, nói là của hắn nhưng giờ mà đột nhiên xông vào sẽ bị coi là đột nhập, nếu không giải thích được lý do chính đáng trên trán hắn sẽ xuất hiện một lỗ đạn mất.
Trần Thiên Bảo nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau, lối đi của hắn hết sức kỳ lạ không theo một quỹ đạo hay nguyên lý nào cả.
Nhìn vào những bước chân nơi hắn đi qua người ta sẽ cảm thấy chóng mặt một phen mất.
Lối đi này có lẽ trên thế giới hiện tại chỉ có một mình hắn biết.
Đơn giản là vì xung quanh dinh thự của hắn được lắp đặt những thiết bị bảo vệ cực kỳ tối tân.
Nói không ngoa thì một kẻ lạ mặt muốn đột nhập vào nhà hắn còn khó hơn đột nhập vào nhà trắng.
Tên Tử Thần kia có lẽ cũng biết được điều này nên mới chọn ngày hắn tổ chức đám cưới để tìm đến.
Đã tổ chức đám cưới thì tất nhiên phải có khách mời, vậy nên hôm đó Trần Thiên Bảo đã tắt hết hệ thống bảo vệ vòng ngoài đi từ đó tạo cho Tử Thần cơ hội lấy đi tính mạng hắn cùng Nguyễn Gia Hân.
Sau hàng chục bước đi đầy rắc rối Trần Thiên Bảo cuối cùng cũng dừng lại, hắn đã sử dụng lối đi bí mật để vượt qua hệ thống bảo vệ của ngôi nhà.
Bình thường muốn vào nhà sẽ chẳng phải rắc rối đến vậy, vì hệ thống bảo vệ sẽ tự nhận diện khuôn mặt, nhưng điều quan trọng là bộ mặt của hắn lúc này không được lưu trong hệ thống, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì cơ thể hắn sẽ biến thành tổ ong với hàng trăm vết đạn.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng chui tọt vào bên trong ngay khi cánh cửa bí mật được mở ra, hắn lại một lần nữa di chuyển lắt léo vượt qua khuôn viên để đến bên cạnh căn biệt thự.
Đưa tay sờ lên bức tường như tìm kiếm thứ gì đó, một lúc sau ánh mắt Trần Thiên Bảo sáng lên vì tay hắn đã chạm được thứ mình đang tìm.
Nhấn mạnh lên bức tường, một cánh cửa bí mật khác lại mở ra, phía bên trong có một khoảng trống nhỏ hơn 2 mét vuông, Trần Thiên Bảo đi vào bên trong chờ cho cánh cửa trước mặt tự động đóng lại thì một giọng nói không biết từ nơi nào vang lên:
- Xác nhận danh tính!
Vừa nghe đến đây hắn liền nói:
- Danh tính Trần Thiên Bảo!
“È.....!”
- Xác nhận danh tính thất bại!
“Xoạch...xoạch....!”
Ngay sau đó từ trên bức từng hàng chục khẩu súng đưa ra, rất nhiều tia laser đỏ chiếu thẳng lên đầu hắn.
- Xác nhận mật mã ẩn!
Lúc này Trần Thiên Bảo giống như không quan tâm đến những khẩu súng đang ngắm vào mình mà bình tĩnh lên tiếng!
Vài giây sau một