- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
Mít tơ Biết Tuốt hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh rồi mới cẩn thận hỏi người đang ngồi trước mặt.
Khẩu súng vừa được cậu ta lấy ra đặt lên bàn có lai lịch không thể đong đếm nổi, nhưng người đó bây giờ đã chết vậy mà vật cận thân của người đó lại nằm trong tay người thanh niên trẻ này chứng tỏ lai lịch của cậu ta cũng không hề đơn giản.
- Tôi là Trần Thiên Bảo!
Câu trả lời hờ hững của hắn khiến cho khuôn mặt vừa mới lấy lại sự bình tĩnh của Mít tơ Biết Tuốt lại một lần nữa tái đi.
Đôi môi thâm của ông ta lắp bắp:
- Trần....Trần...Thiên Bảo chẳng phải đã chết rồi sao? Cậu có biết giả dạng cậu ta sẽ gặp phải hậu quả gì không?
Trần Thiên Bảo hừ lạnh một cái trần giọng nói:
- Mày có muốn xem chứng minh thư không? Tên tao cũng là Trần Thiên Bảo!
- Vậy tại sao cậu lại có được khẩu súng cận thân của cậu ta?
- Ông có thể coi tôi là đệ tử của anh ta cũng được! Mà ông làm tốn của tôi hơi nhiều thời gian rồi đấy.
Bây giờ thì mau trả lời câu hỏi của tôi đi!
Đến lúc này Mít tơ Biết Tuốt mới hiểu ra một chút, quả thực ông ta có cái biệt danh Mít tơ Biết Tuốt là vì trên trời dưới biển hầu như thứ gì ông ta cũng biết.
Nhưng những vấn đề liên quan đến thế lực của chàng cảnh sát quốc tế Trần Thiên Bảo thì ông ta không dám xen vào.
Có lẽ chàng trai trước mặt ông ta là một trong những nhân vật bí ẩn thuộc về thế lực đó của cậu ta.
Lúc này Mít tơ Biết Tuốt nhìn vào tờ giấy mà Trần Thiên Bảo đã ném ra, vừa nhìn đến đây lông mày ông ta hơi nhíu lại một chút.
Thấy biểu cảm vừa rồi của đối phương Trần Thiên Bảo liền hỏi:
- Sao? Không biết à?
Mít tơ Biết Tuốt đặt cái kính râm trên trán xuống mặt bàn rồi nói:
- Biết! Có điều thứ này liên quan đến một thế lực mà tôi không đủ sức động đến, nếu chuyện này lộ ra tôi có thể mất mạng mất.
Trần Thiên Bảo ngay lập tức nhướng mày lên, tay hắn cầm vào khẩu DE đặt trên bàn trầm giọng hỏi:
- Vậy bây giờ ông muốn chết ngay hay nói ra tất cả những gì mình biết!
Mít tơ Biết Tuốt cầm một miếng khăn giấy lên lau đi những giọt mồ hôi vừa mới túa ra vừa nói:
- Tôi nói….tôi nói! Đây là hoa Muồng Hoàng Yến!
- Ngươi chắc chứ?
Trần Thiên Bảo cẩn thận hỏi lại, loài hoa Muồng Hoàng Yến này không phải là hắn không biết, ở việt nam người ta thường gọi nó với cái tên hoa Osaka.
Có một điều đặc biệt ở Thái Lan thì nó chính là Quốc Hoa của bọn họ.
Lúc này Mít tơ Biết Tuốt tiếp tục nói:
- Chắc chắn! Ở Thái Lan có một bang hội dùng loại hoa này làm biểu tượng, mỗi thành viên trong bang hội đó đều phải xăm lên cơ thể hình vẽ bông hoa này.
Vừa chỉ vào tờ giấy vẽ lại hình xăm bông hoa Mít tơ Biết Tuốt vừa nói.
Cái kẻ thuộc băng cướp ngân hàng đó cũng có hình xăm bông hoa này trên người, không biết hắn ta có liên quan gì tới cái bang hội bên Thái Lan kia hay không.
Từ vóc dáng cho đến giọng nói Trần Thiên Bảo đoán hắn ta là người Việt Nam chứ không phải người Thái Lan.
Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo liền hỏi:
- Ngươi nói bang hội này ở Thái Lan phải không? Vậy tại sao ta lại thấy nó có ở trên một người Việt Nam?
Mít tơ Biết Tuốt như đã biết trước nên từ tốn giải thích:
- Thời gian gần đây bang hội đó đã bắt đầu tiến sâu vào hợp tác với vài thế lực trong thế giới ngầm Việt Nam.
Cậu có nhớ tôi đã nói mình có thể mất mạng nếu nói ra chuyện này không?
Chờ cho hắn gật đầu xác nhận Mít tơ Biết Tuốt mới nói:
- Bởi vì tôi nghi ngờ kẻ đứng sau bang hội đó có thể là người của Hoàng Thất Thái Lan.
Không ngờ cái tên Mít tơ Biết Tuốt này cũng biết rất nhiều thông tin hữu ích đấy chứ, đến cả việc người trong Hoàng Gia Thái Lan có thể liên quan đến một băng nhóm xã hội đen hắn ta cũng biết.
Trần Thiên Bảo cảm thấy mình nên giữ liên lạc với tên này để có thể nhờ hắn ta giúp mình điều tra thế giới ngầm dễ dàng hơn.
- Được rồi tạm gác chuyện này qua một bên.
Trước tiên ta cần ngươi giúp điều tra một người.
Ngươi có biết vụ cướp ngân hàng xảy ra vài ngày trước chứ?
Mít tơ Biết Tuốt nhanh chóng gật đầu hắn mới tiếp tục nói:
- Ngươi giúp ta tìm xem hắn đang ở đâu! Ở vị trí cổ phía sau mang tai của tên đó có hình xăm này, đồng thời hôm nay lúc khoảng 1h chiều ta đã gặp hắn ở một điểm dừng chân trên đường cao tốc Hà Nội-Hải Phòng thuộc địa phận tỉnh Hưng Yên.
Khi nào ngươi điều tra được thì gửi vào số điện thoại này cho ta!
Nói rồi chẳng cần chờ cho đối phương có đồng ý giúp mình hay không.
Trần Thiên Bảo cứ thế ném lại một tờ giấy ghi số điện thoại rồi cầm khẩu súng lục trên bàn bước đi.
Khi ra đến cửa hắn quay lại nói thêm:
- Việc ta đến đây hôm nay ngươi phải đảm bảo nó chưa từng xảy ra.
Ngươi hiểu ý của ta chứ?
Mít tơ Biết Tuốt bất giác nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu lia lịa.
Đến khi Trần Thiên Bảo hoàn toàn đi khỏi rồi hắn ta mới buông được tảng đá nặng trĩu trên vai xuống, ánh mắt của đối phương quá khủng bố, nó ghim chặt lên cơ thể hắn cứ như một con ác quỷ sẵn sàng lấy mạng hắn bất cứ lúc nào vậy.
Trần Thiên Bảo sau khi rời đi liền nhanh chóng trở về nhà, hắn nói với người lái taxi đỗ cách xa một chút rồi tự mình đi bộ vào trong, nếu tiến lại gần chẳng may làm cho người nào đó thức giấc thì khó mà giải thích được lý do tại sao hắn lại ra ngoài khuya như vậy.
Từng bước chân của hắn cứ nhẹ nhàng đi qua hành lang tìm về phòng của mình, khi đi đến chân cầu thang chợt hắn có cảm giác như ai đó đang nhìn mình liền quay phắt người lại tìm kiếm ánh mắt đấy.
Mọi thứ xung quanh vẫn tối đen như mực không giống như có người nào đứng đó cả, Trần Thiên Bảo thở phào một hơi cho rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều nên hơi có chút mẫn cảm.
Hắn nhanh chóng quay về phòng nhét cái Vali màu đen xuống dưới gầm giường rồi thả mình lên nằm ngủ.
Ngay khi Trần Thiên Bảo vừa khuất dạng sau cánh cửa, một thân ảnh cũng lặng lẽ bước ra khỏi phòng đứng ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, lúc này vì quá tối nên cũng khó mà nhìn rõ rốt cuộc đây là ai, chỉ biết người này có một mái tóc dài chắc hẳn là con gái.
Trần Thiên Bảo đánh một giấc thật ngon đến tận lúc 7 giờ sáng, khi bà Phạm Tuyết Liên vào gọi hắn mới tỉnh lại.
Lúc này mọi người đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, chỉ chờ hắn nữa thôi là sẽ bắt đầu lên đường.
Hắn vừa dậy một cái là liền vội vã lấy cái vali màu đen ra nhét vào trong vali quần áo của mình, nếu đột nhiên mọc ra một cái vali kỳ lạ sẽ không khỏi khiến cho người khác nghi ngờ.
Những vật dụng có trong chiếc cặp màu đen của hắn không thể để cho người khác biết được.
Lúc cất hành lý lên xe bởi vì hắn đã gãy một cánh tay nên Phan Như Ý đến giúp kéo vào vali lên.
Cô phát hiện ra trọng lượng của nó nặng đến kỳ lạ liền hỏi:
- Con bỏ cái gì bên trong mà nặng vậy?
Trong đó đều là vũ khí nên đương nhiên trọng lượng phải khác thường, nhất là hai khẩu súng lục Desert Eagle của hắn là loại dùng đạn .50AE vậy nên trọng lượng của nó rơi vào khoảng 2kg mỗi khẩu, đó là còn chưa nói đến bên trong còn có một số loại vũ khí khác cùng rất nhiều đạn nữa.
Những thứ như vậy làm sao có thể nói ra được, vậy nên hắn đành phải đánh trống lảng:
- Con mang theo cả laptop nữa ạ!
- Laptop gì mà nặng thế?
Phan Như Ý vẫn còn một chút thắc mắc nên lẩm bẩm.
Đúng lúc này bố mẹ cô cũng khoá cổng xong nên cô không để ý đến nữa mà ngồi vào trong xe trước, chờ cho mọi người ổn định vị trí rồi bắt đầu láiđi.
Phan Như Ý lái xe đưa hắn cùng bố mẹ cô chạy đến khách sạn Ngọc Trai nơi hai mẹ con Đỗ Thu Phương đang ở, hai người bọn họ đã sớm làm thủ tục trả phòng và đang ngồi chờ.
Lúc này lại có một vấn đề khác phát sinh, đó là chiếc xe Mercedes-Benz 300 AMG chỉ có thể chở tối đa 5 người trong khi hiện tại đang có 6 thành viên.
Sau một hồi bàn bạc tính toán Đỗ Thu Phương nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, chỉ khoảng 10 phút sau đã có một thanh niên lái xe đến trước mặt bọn họ.
Quả nhiên là phu nhân của tỷ phú giàu nhất nhì Việt Nam có khác, gọi một cuộc điện thoại thôi thì cho dù ở đâu cũng có tài xế chạy đến đón tận nơi.
Vậy là vấn đề vừa phát sinh đã nhanh chóng được giải quyết, Phan Như Ý cảm thấy có vài