Sau một hồi chờ cho cánh tay của mình ngừng run lên, Trần Thiên Bảo âm trầm lên tiếng:
- Chúng mày nghe tao hỏi đây!
Đáp lại lời của hắn chỉ là những tiếng “Ực....!” sợ hãi phát ra từ cổ họng bọn chúng.
Phải mất đến vài phút sau mới có một tên lấy lại chút bình tĩnh, bất quá giọng nói của hắn ta vẫn còn một run rẩy lên tiếng:
- M....mày có đ...điều gì muốn hỏi?
Lúc này cánh tay Trần Thiên Bảo mới hoàn toàn hồi phục, một lần nữa nhấc khẩu súng nặng nề trong tay lên.
Trước đó hắn cho rằng nếu bọn chúng liều mạng xông lên thì hắn có thể nhanh chóng hạ gục được hai tên, nhưng có lẽ hắn đã nhầm, uy lực khẩu súng này vượt qua sức chịu đựng của thân thể hắn quá nhiều.
Vừa rồi Trần Thiên Bảo không ngần ngại nổ súng thổi tung đầu tên kia một phần cũng là vì hắn muốn thử nghiệm xem sức chịu đựng của cơ thể khi nổ súng như thế nào, phần còn lại là vì hắn muốn giết gà dọa khỉ.
Có thể dễ dàng thấy được hiệu quả chấn nhiếp của hành động đó mang lại là rất tích cực, hắn cho đối phương thấy được sự nguy hiểm đến tột cùng của bản thân.
Lúc này trong mắt bọn chúng Trần Thiên Bảo giống như một kẻ tử thần vác lưỡi hái trên tay, chỉ cần vung lên một cái thì đầu của bọn chúng sẽ ngay lập tức rơi xuống.
- Trước tiên tao muốn biết lô súng chúng mày sử dụng vào hôm cướp ngân hàng từ đâu mà có?
m thanh lạnh lùng của Trần Thiên Bảo một lần nữa vang lên khiến cả ba tên bất giác rùng mình.
Ba người bọn chúng quay sang nhìn nhau trong mắt hiện lên sự phân vân.
Tên có xăm hình bông hoa Muồng Hoàng Yến phía sau mang tai gật đầu như muốn nói hãy kể ra tất cả những gì mà mình biết.
Tất nhiên hắn ta đã nhận ra người thanh niên đang ngồi trước mặt mình chính là kẻ trong nhà hàng trên đường cao tốc, việc hắn tìm đến đây vào ngày hôm nay đã được báo trước.
Lúc đầu hắn ta cũng chỉ nửa tin nửa ngờ vào lời nhắc nhở này, vì ban đầu Trần Thiên Bảo có nói rằng bố mình chính là công an, tại sao hắn biết địa chỉ mà lại không gọi công an đến bắt bọn họ.
Hắn cho rằng Trần Thiên Bảo chỉ là kiếm một cái cớ để uy hiếp, nếu thực sự gọi công an đến thì bọn chúng cũng có thể dễ dàng thoát tội, vậy nên hắn vẫn cứ ung dung cho đến khi thấy được cảnh đầu của đồng bọn bị bắn vỡ toác ra.
Lúc này hắn ta không dám nghi ngờ lời nói của Trần Thiên Bảo nữa, một người thanh niên gầy gò trông có vẻ như vô hại nhưng ra tay cực kỳ dứt khoát, cảnh tượng kinh người cùng với mùi máu tanh lan ra khắp phòng vậy mà không khiến cho kẻ đó nhíu mày lấy một cái, có vẻ như việc này hắn đã làm đến cực kỳ thuần thục rồi.
Sau một hồi đắn đo tên có hình xăm bông hoa Muồng Hoàng Yến sau mang tai hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ trả lời:
- Lô súng đó là bọn ta được bang hội cấp cho!
- Bang hội...?
Không biết từ bao giờ trong mảnh đất hình chữ S này lại mọc ra những cái bang hội mà hắn lại không hề hay biết.
Nhắc đến bang hội mới nhớ, hơn một tuần trước, thời điểm mà Trần Thiên Bảo gặp Nguyễn Văn Ba ở trong trung tâm thương mại thì hắn ta cũng nhắc đến một cái bang hội nào đó, chẳng nhẽ có liên quan đến bang hội của những tên này.
Cơn sóng đang diễn ra trong thế giới ngầm Việt Nam có vẻ mạnh mẽ hơn những gì Trần Thiên Bảo tưởng tượng, rất nhiều sự kiện rắc rối đã xảy ra mà hắn không hề hay biết, đây hẳn là một cơ hội tốt để moi thêm thông tin từ những tên này.
Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo hỏi:
- Các ngươi có biết một kẻ tên Thiên Vũ không?
Ba tên này quay sang nhìn nhau gật đầu nói:
- Biết! Thiên Vũ là cánh tay phải của Huấn Rose, đồng thời cũng là một chỉ huy hạng B trong bang hội, hắn ta được giao nhiệm vụ bắt cóc hai người trẻ tuổi nhưng thất bại, bây giờ lẩn trốn ở đâu không ai biết tung tích.
Nói như vậy là ba tên này đúng là có liên quan đến Thiên Vũ, nhưng bọn chúng lại không biết tên đó đang lẩn trốn ở đâu.
Suy nghĩ một hồi Trần Thiên Bảo tiếp tục hỏi:
- Tại sao các ngươi lại cướp ngân hàng?
- Đấy chỉ là nhiệm vụ bọn ta được bang hội giao cho làm, mục đích cuối cùng cũng không rõ là gì!
Rốt cuộc thì cái bang hội này đang cố gắng bày ra trò gì đây?
- Các ngươi kể thêm một chút về cái bang hội kia xem nào!
Bọn chúng một lần nữa quay sang nhìn nhau, nhưng lần này ánh mắt bọn chúng lại hiện lên sự kiêng kỵ nồng đậm, có vẻ như sự uy hiếp của Trần Thiên Bảo không nguy hiểm bằng việc nói ra thông tin của bang hội này.
- Nói!
Biết được sự phân vân trong suy nghĩ của bọn chúng, Trần Thiên Bảo nâng khẩu DE trong tay lên lạnh lùng hy hiếp, hắn cần phải phá tan sự kiêng kỵ trong thâm tâm của bọn họ bằng cách uy hiếp trực tiếp vào tính mạng.
Trên đời này ai mà chẳng sợ chết, một người có bản lĩnh sắt thép như Trần Thiên Bảo cũng có những lúc bị cái chết khiến cho run rẩy.
Đúng như Trần Thiên Bảo dự đoán, nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn bọn chúng run lên một chặp rồi quyết định nói ra tất cả những gì chúng biết, thà nói ra có khi giữ được một mạng rồi ôm tiền cao chạy xa bay còn hơn là đầu bị vỡ ra như quả dưa hấu bị ném từ trên tầng 10 xuống đất.
- Bang hội bắt đầu được thành lập vào 1 tháng trước, nhờ vào tài chính mạnh mẽ của một thế lực bí ẩn mà bang hội phát triển nhanh chóng, nghe nói tổ chức tài chính mạnh mẽ đó đến từ Thái Lan, bọn chúng lấy bông hoa Muồng Hoàng Yến làm biểu tượng, mỗi thành viên gia nhập đều phải xăm hình bông hoa này lên người.
Lô súng mà bọn tôi sử dụng cũng là được bang hội bí mật cấp cho.
Ngay sau khi tên này vừa dứt lời từ phía bên ngoài vang lên một tiếng “Cạch....” rất nhỏ, nhưng bấy nhiêu đó vừa đủ lọt vào trong tai của Trần Thiên Bảo, hắn có thể nhận ra âm thanh đó chính là tiếng mở chốt an toàn của súng.
Bất giác hắn cảm thấy từng sợi lông trên cơ thể dựng lên, không cần nghĩ ngợi nhiều Trần Thiên Bảo ngay lập tức nhảy sang một bên.
“Piu...”
Từ bên ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng kèm theo âm thanh, tại vị trí mà Trần Thiên Bảo vừa ngồi xuất hiện một lỗ đạn.
Thứ âm thanh này trước đó đã xảy ra một lần khi Trần Thiên Bảo nổ súng, nhưng lần này không phải do hắn làm mà mục tiêu của khẩu súng kia lại là hắn.
Trần Thiên Bảo ngay lập tức đứng nép vào góc tường nơi mà từ phía bên ngoài cửa sổ không thể nhìn đến.
Người đứng ngoài cửa kia không vì mất đi mục tiêu mà dừng tay
“ Piu....Piu...Piu....”
Một chuỗi âm thanh cùng tia sáng liên tiếp xảy ra, ba thân ảnh trong góc phòng kia cùng nhau đổ gục xuống, mùi máu tươi vốn đã tràn ngập khắp phòng nay lại càng thêm nồng đậm.
Vài giây sau cảm nhận được sự yên tĩnh Trần Thiên Bảo khẽ mở cửa ra, hắn đưa khẩu súng ra trước để chuẩn bị sẵn tinh thần nổ súng.
Cái đầu của hắn thò ra rồi rất nhanh thụt vào, trong khoảnh khắc hắn thò đầu ra thì không thấy còn có người nào đứng bên ngoài nữa.
Đến lúc này Trần Thiên Bảo mới cẩn thận bước ra ngoài, sự cảnh giác của hắn vẫn không giảm xuống mà im lặng lắng nghe từng âm thanh dù là nhỏ nhất.
Cho đến khi hoàn toàn xác định được nơi này không còn ai nữa Trần Thiên Bảo mới thở phào một hơi, khoảnh khắc vừa rồi quá nguy hiểm, người muốn lấy mạng hắn không phải là một kẻ tầm thường, nếu trong tay hắn ta là một khẩu súng chất lượng hơn không tạo ra âm thanh khi mở chốt