Sau khi nhờ đến sự giúp đỡ của Mít tơ Biết Tuốt Trần Thiên Bảo lặng lẽ trở về khách sạn, lần này hắn quyết định đi bộ về.
Không phải là vì hắn đột nhiên dở chứng tiếc tiền, vừa rồi tên sát thủ kia thất bại trong việc ra tay lấy mạng hắn, vì vậy Trần Thiên Bảo lo lắng đối phương sẽ theo dõi mình, nếu dùng xe Taxi sẽ khó phát hiện ra bản thân có bị theo dõi không, thế nên hắn quyết định đi bộ một đoạn.
Nếu chẳng may để lộ danh tính cho sát thủ thì người thân hắn sẽ gặp nguy hiểm, đó là thứ Trần Thiên Bảo quý trọng nhất và cũng là điểm yếu của hắn, nếu còn ở kiếp trước thì hắn có thể điều động hàng chục đến hàng trăm người thay phiên bí mật bảo vệ người thân, nhưng ở thời điểm hiện tại đành phải dựa vào chút sức mọn của bản thân mà thôi.
Sau 15 phút đi bộ không phát hiện được điều gì khả nghi Trần Thiên Bảo mới quyết định bắt Taxi trở về khách sạn, hắn một lần nữa cẩn thận nói với tài xế đỗ lại ở một chỗ cách xa khoảng 2km rồi đi bộ về.
Gần 3h sáng Trần Thiên Bảo mới về được đến phòng của mình, cửa phòng vừa mở ra một cái hắn đã nhanh chóng lách mình vào bên trong.
Trần Thiên Bảo không biết rằng, sau khi cửa phòng hắn đóng lại thì một cánh cửa phòng đối diện lại mở ra để lộ một người phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt cô lúc này hơi có chút bơ phờ mệt mỏi do thức khuya.
Sự mệt mỏi của cô chẳng thể làm phai mờ đi sự quyến rũ bên dưới bộ đồ ngủ màu tím cô khoác trên người.
Trừ những người thuộc giới tính thứ ba và bị liệt thằng em ra thì bất kỳ ai nhìn thấy khối cơ thể này chắc chắn đều phải giương cờ đầu hàng.
Người phụ nữ lúc này dường như không quan tâm lắm về bản thân mà rón rén đi đến trước cửa phòng của Trần Thiên Bảo áp tai lên nghe ngóng.
Một hồi sau cảm nhận không có động tĩnh gì người phụ nữ thở dài một hơi thất vọng rồi trở về phòng.
Ấy vậy mà không biết có phải do định mệnh sắp xếp hay không.
Ngay sau khi người phụ nữ rời đi thì cánh cửa phòng của Trần Thiên Bảo cũng mở ra, hắn cẩn thận quan sát dọc hành lang một lượt, chợt lông mày hắn hơi nhíu lại như cảm nhận được điều gì đó.
Trần Thiên Bảo đưa bàn tay đặt lên cửa từ từ cảm nhận, trên đó vẫn còn một chút hơi ấm hẳn là có người vừa đứng ở đây tựa lên cánh cửa này.
Chợt hắn cúi xuống ngửi khu vực hơi ấm trên cánh cửa, từ sâu trong ánh mắt hắn hiện lên một chút nghi ngờ.
Hắn còn chưa thu lại hành động của mình thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, từ trong đó một cô gái 27 tuổi bước ra, thấy hành động của hắn ánh mắt cô hiện lên vẻ bất ngờ xen lẫn một chút nghi hoặc.
Tất nhiên là phải nghi ngờ rồi, thử hỏi đang giữa lúc 3h sáng ở một cái khách sạn, bạn mở cửa phòng ra và thấy một thằng ất ơ nào đó đứng ở ngoài và đang hít cánh cửa bạn sẽ nghĩ gì?
Nếu là Trần Thiên Bảo gặp cảnh như vậy hắn có lẽ sẽ cho tên đó một đấm rồi mới hỏi lý do hắn ta làm như vậy là gì, thế nhưng người đang làm ra hành động như thế lại chính là hắn.
Thiếu chút nữa thì cô gái này đã hét lên thật lớn, may mà cô có thể kìm lại được tiếng hét.
Lý do đơn giản bởi vì khi nghe thấy tiếng mở cửa Trần Thiên Bảo cũng nhanh chóng đứng thẳng người lên, cô gái nhìn rõ khuôn mặt hắn mới kìm lại tiếng hét của mình.
Cô gái này chính là người mà Trần Thiên Bảo đã ra tay ngăn cản khi cô ta bị Phạm Quốc Khánh hành hung, vụ việc đó đã làm cho Trần Thiên Bảo phải nhập viện suýt chút nữa thì toi mạng, đồng thời cô cũng là người quen từ kiếp trước của Trần Thiên Bảo.
- Là cậu...!!!?
Mất vài giây suy nghĩ cô gái dường như đã nhận chàng thanh niên trước mặt là người đã từng cứu giúp mình.
Cô cũng chỉ có thể nhận ra hắn là người đa giúp đỡ mình thôi chứ không hề biết rằng linh hồn của chàng trai này lại là người mà cô rất quen thuộc.
- Sự việc lần trước cảm ơn cậu rất nhiều! Thời gian đó tôi có việc bận nên không đến bệnh viện thăm cậu được, vài ngày sau tôi đến không ngờ cậu đã sớm ra việc rồi!
Trần Thiên Bảo cũng không quá để tâm đến những điều đó, lúc này hắn đang nhớ lại khoảng thời gian hai người quen nhau trong quá khứ, nghĩ đến đây trong lòng hắn lại cảm thấy có chút tức giận.
- Hình như cậu cũng tên Trần Thiên Bảo phải không?
Thấy Trần Thiên Bảo vẫn một mực im lặng cô lại lên tiếng:
- Trước kia tôi cũng từng quen một người tên giống như vậy, có điều sau khi chấm dứt anh ấy chẳng bao giờ liên lạc với tôi nữa, đến bây giờ anh ấy đã chẳng còn nữa rồi, tôi vẫn còn nợ anh ấy một lời xin lỗi.
Nói đến đây từ trong khóe mắt cô một dòng nước từ từ dâng lên trực chờ rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này Trần Thiên Bảo khẽ “Hừ” một tiếng rồi nói:
- Có còn quan trọng nữa không?
Dứt lời hắn ngay lập tức mở cửa ra bước vào trong phòng để lại cô gái còn ngơ ngác chưa hiểu hắn nói đến điều gì.
Khi nhắc đến cái tên Trần Thiên Bảo khiến cho cô nhớ lại quãng thời gian còn học trung học nên đã không kìm được mà thổ lộ một chút, vậy mà người thanh niên trẻ kia lại nói một câu vô nghĩa rồi bỏ đi, cô mơ hồ có thể cảm nhận được người đó còn mang theo một chút tức giận nữa.
Chẳng lẽ cậu ta giận vì cô không đến hỏi thăm sau khi giúp cô rồi bị đánh đến nhập viện sao?
Sự thật là lúc đó cô có việc rất quan trọng nên vài ngày sau mới tìm đến được, không ngờ lúc đó bác sĩ thông báo cậu ấy đã sớm xuất viện rồi.
Suy nghĩ một chút cô quyết định sẽ tìm đến gửi lời cảm ơn và hậu tạ sau, dù sao phòng của cậu ấy cũng ở ngay bên cạnh phòng cô nên có thể dễ dàng tìm đến.
Bây giờ cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi nên cô đành bỏ qua việc gõ cửa làm phiền.
Trần Thiên Bảo trở về phòng thả mình lên chiếc ghế sô pha bắt đầu suy nghĩ, lý do hắn lại mở cửa phòng để quan sát bên ngoài là vì trước đó, thời điểm mới quay lại khi bước vào phòng hắn mở cửa tủ ra để cất khẩu súng trên người đi liền phát hiện túi hành lý có dấu hiệu bị mở ra
Từ trước đến này hắn luôn có thói quen không bao giờ kéo khóa đến tận cùng mà chừa lại đúng 2cm, vậy mà túi hành lý của hắn sau vài tiếng ra ngoài liền bị kéo khoá đến tận cùng.
Chứng tỏ trong khoảng thời gian hắn ra ngoài đã có người mở túi hành lý của hắn ra.
Sau khi kiểm tra cửa sổ thì không có dấu hiệu bị đột nhập, Trần Thiên Bảo đoán rằng không phải có người đã cạy khóa.
Nếu là cạy cửa chính thì càng không thể, cạy cửa ở hành lang khách rất dễ bị phát hiện, chẳng có kẻ nào ngu ngốc đến mức làm việc đó.
Chưa nói đến việc đây là một khách sạn 5 sao loại khoá được sử dụng là ổ khoá từ, việc chạy nó là điều không thể.
Muốn mở được ổ khoá từ chỉ có thể dùng thẻ, mà thẻ phòng hắn thì lúc ra ngoài vẫn nằm trong túi.
Như vậy chỉ có thể dùng thẻ dự phòng của khách sạn.
Vừa rồi khi Trần Thiên Bảo ra ngoài đã ngửi được một mùi hương quen thuộc còn bám trên cánh cửa, ánh mắt của hắn lúc này từ từ nheo lại.
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy kéo chiếc vali màu đen ra khỏi túi hành lý, hắn quan sát bên ngoài không phát hiện có dấu hiệu bị phá huỷ thì mở chiếc vali màu đen lấy ra vài dụng cụ.
Sau một hồi loay hoay trên tay hắn đưa một tấm nhựa hướng lên ánh đèn, trên đó lúc này xuất hiện một dấu vân tay mờ mờ, sau khi tắt hết đèn phòng đi Trần Thiên Bảo soi tấm nhựa dưới ánh đèn màu xanh thì dấu vân tay trên đó đã hiện lên một cách rõ ràng.
Đây hoàn toàn không phải dấu vân tay của hắn, chiếc vali màu đen này từ trước đến nay chỉ có duy nhất một minh hắn động vào, vậy mà bây giờ lại có một dấu vân tay thứ hai xuất hiện, nói đúng hơn là dấu vân tay thứ ba, người đầu tiên cầm chiếc cặp này là Trần Thiên Bảo kiếp trước.
Tuy nhiên dấu vân tay của hắn ở cả hai kiếp thì hắn phải biết rõ, còn dấu vân tay trên tấm nhựa trước mặt này là của một người khác.
Như vậy là đã có người vào phòng trong lúc hắn đi vắng, sau khi kiểm tra không có nơi nào khác bị lục lọi thì có thể thấy mục tiêu của người đó rõ ràng chỉ nhắm đến túi