Bất chợt nước mắt từ trong khóe mắt Trần Thiên Bảo chảy ra, những ngày tháng đó quả thực tràn ngập gian khó, tuổi thơ của hắn chẳng êm đềm như những đứa trẻ khác.
Chẳng có ai dám chơi cùng một đứa bé với đôi mắt toàn màu đen cả, chúng xa lánh, bàn tán, xua đuổi hắn mỗi khi gặp.
Dần dần Trần Thiên Bảo nhận ra rằng, dường như hắn không thuộc về thế giới này, hắn nhận ra rằng dường như sự khác biệt của mình cũng chính là lý do bố mẹ đẻ đã vứt bỏ hắn.
Mặc dù dị biệt nhưng Trần Thiên Bảo lại cực kỳ thông minh, tất cả mọi thứ trong cơ thể hắn phát triển hơn so với người thường rất nhiều.
Khi chỉ mới 10 tuổi vì bạn bè xa lánh nên hắn thường chạy đến bên ngoài những lớp học tồi tàn nghe thầy cô giảng bài.
Lên 12 tuổi hắn đã có thể tự mình giải được những bài kiểm tra của học sinh lớp 9, 13 tuổi hắn đã có thể giải được những bài kiểm tra của học sinh lớp 12.
Não bộ hắn có thể ghi nhớ lượng kiến thức khổng lồ, nói không ngoa thì não của Trần Thiên Bảo giống như một cái bộ nhớ máy tính vậy.
Theo thời gian và theo độ tuổi của hắn càng gia tăng, bộ não của hắn càng phát triển, nhưng bí mật đó hắn giấu cho riêng mình không để ai biết kể cả bố mẹ.
Hắn cố gắng tỏ ra mình giống như một người không bình thường để tự tách mình ra khỏi cộng đồng, người lạ duy nhất có thể bước chân vào thế giới của hắn thời điểm đó chỉ có Tường Vi.
Thế nhưng lời chia tay của cô đã gây cho hắn một sốc lớn, bố mẹ hắn vào ngày hôm đó cũng vì thế mà đổ bệnh, trong lòng Trần Thiên Bảo dâng lên một nỗi hận với người con gái này.
Từng lời nói dưới cơn mưa hôm đó Trần Thiên Bảo đều ghi nhớ vào sâu trong lòng, hắn thôi thúc mình phải trở nên thật giàu.
Hắn muốn khiến cho mọi người hiểu rằng vì lý do gì mà bọn họ có quyền khinh thường một đứa trẻ chỉ mới vài ba tuổi, vì lý do gì bọn họ có thể khinh thường những người nghèo khó?
Năm 19 tuổi với bộ não thần kỳ của mình Trần Thiên Bảo dễ dàng giành được học bổng đi du học, không đắn đo nhiều hắn quyết định ra đi, để hoàn thành nguyện vọng của con bố mẹ hắn chấp nhận bán mảnh đất cùng căn nhà cũ kỹ đi để cho hắn một chút lộ phí vượt qua khoảng thời gian khó khăn ban đầu.
Hắn dứt khoát ra đi một phần vì quyết tâm trở nên giàu có, một phần vì muốn tránh xa nhưng ánh mắt khinh thường kia, một phần cũng là vì không muốn gặp lại cô gái đã khiến trái tim hắn vỡ vụn, khiến bố mẹ hắn đổ bệnh mà không đủ tiền chữa chạy.
Cứ mải mê suy nghĩ một hồi, Trần Thiên Bảo không biết từ lúc nào đã thiếp đi, cây kim ngắn trên đồng hồ đã bước sang con số 4 rồi, cơ thể hắn lúc này đã quá mệt mỏi.
Đến hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, cánh cửa phòng Trần Thiên Bảo vang lên tiếng gõ cửa, từ phía ngoài giọng nói của Phan Thế Hùng vang lên:
- Bảo ơi dậy chưa?
Thanh âm Phan Thế Hùng nhanh chóng kéo hắn thoát ra khỏi giấc ngủ rồi mang theo bộ mặt đờ đẫn đi ra mở cửa.
Thấy hắn vẫn còn ngái ngủ Phan Thế Hùng thở dài nói:
- Hai mẹ con nhà này làm gì mà ngủ đến giờ này chưa dậy?
Trần Thiên Bảo vẫn còn chưa tỉnh táo nên chẳng để ý nhiều chỉ nói đơn giản mời Phan Thế Hùng vào trong rồi đá vào cánh cửa cho nó đóng lại, sau đó quay mông đi vào trong nhà tắm.
Điều đáng nói là hắn mời ông ngoại kế vào nhưng Phan Thế Hùng mới bước lên một bước thì bị nguyên cánh cửa đập vào trán, trên đầu ông ngay lập tức nhìn thấy hàng chục ngôi sao quay vòng vòng không có dấu hiệu muốn ngừng.
Phan Thế Hùng tràn ngập tức giận chỉ có thể đưa chân lên đá cào cánh cửa để phát tiết, nhân viên khách sạn đi qua cứ tưởng người đàn ông này có vấn đề liền gọi bảo vệ lên mạnh mẽ lôi đi.
Trần Thiên Bảo sau khi vệ sinh xong đi ra ngoài không thấy Phan Thế Hùng đâu thì có chút thắc mắc nhưng cũng chẳng để trong lòng mà lấy quần dài mặc lại.
Nửa tiếng sau tất cả mọi người đã tập trung ở căng tin khách sạn.
Tinh thần ai ai cũng cảm thấy rất phấn khởi, đi du lịch thì tất nhiên phải gác buồn phiền sang một bên tận hưởng niềm vui rồi.
Có điều Phan Thế Hùng cứ nhìn chằm chằm Trần Thiên Bảo như hổ rình mồi chỉ chực chờ hắn sơ sẩy là sẽ nhào lên nhe hàm răng sắc nhọn cạp vào mông.
Điều này khiến Trần Thiên Bảo cảm thấy hết sức kỳ lạ, hắn còn tưởng Phan Thế Hùng giống như vừa bị mình cướp mất vợ.
Phan Như Ý có vẻ như bị mất ngủ nên mắt quầng mắt cô thâm lại, khuôn mặt cũng mang theo một biểu cảm bơ phờ khiến cho Phạm Tuyết Liên lo lắng hỏi:
- Con bé này cả đêm không ngủ hay sao mà lại ra nông nỗi này hả?
- Con không sao!
Phan Như Ý vừa xua tay vừa mệt mỏi đáp lại.
Phạm Tuyết Liên đưa tay lên đánh vào mông cô một cái rồi thốt lên:
- Thế này mà còn bảo không sao!
Năm nay cô đã 31 tuổi rồi vẫn bị mẹ tét mông ngay lập tức khiến khuôn mặt cô ửng hồng, không biết suy nghĩ gì mà Phan Như Ý hơi liếc về phía Trần Thiên Bảo, thấy hắn đang không chú ý đến bên này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thiên Bảo không chú ý đến những việc này là vì hắn đang nhìn về phía một người đàn ông đang nghe điện thoại ở phía xa, có thể thấy dường như ông ta đang rất tức giận liên tục quát tháo vào trong cái điện thoại.
Trần Thiên Bảo chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của đối phương nên không rõ hắn ta đang nói gì, nhưng có thể đoán được đó không phải là tiếng Việt, dựa vào khẩu hình kia hẳn là tiếng Trung Quốc.
Sau khi tắt điện thoại hắn ta đi vào trong căng tin, thấy Trần Thiên Bảo nhìn mình đầu tiên ông ta hơi bất ngờ, ngay sau đó khuôn mặt ông ta giãn ra nở một nụ cười gật đầu coi như chào xã giao với hắn.
Kẻ này không ai khác chính là Vương Gia Hào, hôm nay ông ta chỉ xuất hiện ở đây một mình mà không thấy bốn tên kia đâu, tất nhiên bọn chúng không xuất hiện rồi, chính mắt Trần Thiên Bảo đã nhìn thấy bọn chúng bị giết mà, thậm chí hắn còn nổ súng bắn toác đầu một tên nữa.
Không biết tên sát thủ kia là do ai phái đến, ngay trước khi bọn chúng chuẩn bị nói ra những thông tin quan trọng liền bị giết để bịt miệng.
Lúc này Trần Thiên Bảo đã xác định được Vương Gia Hào quả thực không phải người Việt 100% có thể hắn ta là con lai Việt-Trung hoặc hoàn toàn là người Trung Quốc, vậy nên ông ta mới nói tiếng việt lóng ngóng như vậy.
Nếu Vương Gia Hào đến từ Trung Quốc mà lại quen biết với thành viên trong bang hội gì đó mới thành lập ở Việt Nam thì vụ này có chút hấp dẫn rồi.
Rất có thể bang hội đó được tạo ra là do băng đảng của ba đất nước Việt-Trung-Thái bắt tay với nhau, rốt cuộc