Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Kiếm bạt nỗ trương


trước sau

Ở phía sau Ba Xà, không gian càng rộng hơn, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư và Lý Cảnh Lung đứng trong động đá vôi, thấy măng đá bớt dần, mái vòm rộng rãi cao chừng trăm trượng, mặt đất nổi khối, rõ ràng hình thái trời tròn đất vuông. Trên mái vòm có một khe hở nhỏ, như bầu trời nứt ra một kẽ, ánh nắng chiếu sáng cả động, thác nước chảy trôi, bốn phía là thảm thực vật tươi tổ, còn có một cái hồ lớn, chim chóc líu lo như một khoảng giang sơn riêng vậy.

“Chỗ tốt.” Cừu Vĩnh Tư nói.

Đây là một thế ngoại đào nguyên do thiên nhiên tạo ra, Lý Cảnh Lung nói: “Hồng Tuấn đóng đô ở đây, chắc là được.”

Mạc Nhật Căn nói: “Về sau mọi người có thể ở đây tụ họp.”

Hồng Tuấn cùng Lục Hứa, Trần Phụng đi vào, lúc này Trần Phụng “oa” một tiếng, đuổi theo Ngọc Tảo Vân chạy trong hang động.

Hồng Tuấn nói: “Nhưng vật liệu, gỗ đá chuyển đến đây thế nào? Cứ thế đi vào từ cửa lớn sao?”

“Yêu tộc nhiều loài biết bay.” Lý Cảnh Lung nói, “Chuyển đồ vật ta không lo, chỉ không biết tường núi thế nào, thay đổi kết cấu liệu có sụp xuống không?”

Nơi đây tuy là động của Ba Xà, nhưng theo năm tháng, nước xối đá mòn, năng lượng địa mạch thay đổi hướng nước chảy, lâu dần cải tạo chốn này thành một không gian như trời đất.

Đang lúc nói chuyện, có tiếng chim hót, sau đó Kim Sí Đại Bằng bay vào, trong động quang hoa vạn đạo, mặt hồ ầm vang một tiếng hiện ra cái lưng đen nhánh của Cự Côn.

Một khắc sau, tiếng giáp trụ leng keng, Chiến Tử Thi Quỷ Vương dẫn theo trăm tên thân vệ, từ ngoài động nhảy vào, tiếng vang kinh thiên động địa như sấm nổ.

Thanh Hùng: “Ở chỗ này?”

Hồng Tuấn và nhóm Khu ma sư lập tức quay lại, Thanh Hùng nhìn bốn phía, Côn Thần từ dưới nước đi lên, lẳng lặng đứng đó. Chiến Tử Thi Quỷ Vương đi qua thân thể Ba Xà, cũng không thèm nhìn, đến lúc vào động mới ngẩng đầu nhìn vệt nắng trên vòm động.

“Thế nào?” Hồng Tuấn cười nói, “Mọi người có thích không?”

Bốn Yêu vương trầm ngâm một lát, cuối cùng Thanh Hùng khẽ gật đầu, nhìn về phía đám Khu ma sư,

Chiến Tử Thi Quỷ Vương đáp: “Ta thích nơi này, khi nào chuyển tới?

Nơi âm u không có ánh mặt trời là nơi Quỷ Vương rất quen thuộc, Thanh Hùng trầm ngâm một lát nói: “Trận pháp còn cần một thời gian…”

“Trận pháp gì?” Hồng Tuấn không nghe  thấy Thanh Hùng nhắc qua trận pháp.

Thanh Hùng nói với Lý Cảnh Lung: “Mượn chỗ này nói chuyện riêng một chút.”

Lý Cảnh Lung vui vẻ gật đầu, dẫn đám Khu ma sư rời đi, để lại Hồng Tuấn cùng bốn Yêu vương, Thanh Hùng nói: “Hồ vương đâu?”

“Ở đây.” Ngọc Tảo Vân đang chơi trốn tìm với Trần Phụng, nghe như vậy mới từ từ đi ra, Thanh Hùng đi phía trước, Hồng Tuấn theo sau, đáp: “Cảnh Lung cùng hoàng đế của bọn họ thương lượng xong, huynh ấy được phong làm Thục hầu, cho chúng ta cả Thiên La sơn và vu hạp bên cạnh cho chúng ta, Yêu tộc không nhiều, người nhìn xem, xây một tòa thành cho năm mươi vạn hộ cũng đủ…”

“Ta còn tưởng sẽ ở Thành Đô.” Thanh Hùng hờ hững nói.

Hồng Tuấn không ngờ Thanh Hùng không hài lòng lắm với chỗ này, lập tưc sửng sốt.

Ngọc Tảo Vân: “Vẫn tốt đó, ta không thích ở chung với nhân tộc, chỗ này cũng thuận tiện tu hành.”

Quỷ Vương nói: “Nơi nào không quá chói chang là được rồi, ở chung với nhân tộc cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

“Đúng vậy.” Hồng Tuấn lai giải thích, “Ở chung với nhân tộc rất kỳ quái, trước kia Giải Ngục ở Trường An đã gây ra không ít chuyện, Khu ma ti cũng không giải quyết hết được.”

Thanh Hùng đột nhiên quay đầu, cẩn thận nhìn Hồng Tuấn, im lặng một lát, rồi hỏi: “Ý của Lý Cảnh Lung?”

Hồng Tuấn nhíu mày, cảm nhận được điều gì đó, hai người đối mặt nhau, hắn nói: “Ý của ta.”

Thanh Hùng thản nhiên: “Làm sao con phát hiện được chỗ này?”

Hồng Tuấn đáp: “Mọi người giúp ta tìm, người không hài lòng sao? Vậy thì đổi chỗ khác đi.”

Hồng Tuấn hơi ủ rũ, hắn vốn tưởng Thanh Hùng sẽ thích nơi này.

“Thánh địa của yêu tộc.” Thanh Hùng bất đắc dĩ cười cười, vuốt sườn mặt Hồng Tuấn, lại nói: “Phải để một đám Khu ma sư đồng ý mới được, nói con ngốc hay là không có cách nào khác?”

Hồng Tuấn cảm giác không ổn, thực tế từ khi quen biết Thanh Hùng đến nay bọn họ chưa từng nói qua về thái độ với nhân tộc nên thế nào, hắn cảm thấy bản thân ở một mức độ nào đó, đã hiểu lầm Thanh Hùng.

“Người… không thích Cảnh Lung?” Hồng Tuấn nói, “Ta nghĩ mọi người đều coi bằng hữu của ta như… người một nhà chứ.”

Lúc còn ở Trường An, Thanh Hùng và Viên Côn hiện thân, là lần đầu gặp mặt Lý Cảnh Lung. Sau đó Hồng Tuấn bị Trọng Minh nhốt ở Diệu Kim cung, cũng là Thanh Hùng cố sức thả bọn họ đi. Hắn từng cảm thấy so với  Trọng Minh, Thanh Hùng mới là người dễ tiếp nhận hắn và Lý Cảnh Lung hơn. Nhưng qua nhiều chuyện, Hồng Tuấn không đơn thuần như xưa, hiện giờ hắn cảm nhận được, trong ý cười cà lơ phất phơ kỉa của Thanh Hùng, còn giấu chuyện gì đó.

“Đó là vì con.” Thanh Hùng hờ hững đáp, “Không có bằng hữu vĩnh viễn cũng chẳng có kẻ thù mãi mãi.”

Hồng Tuấn: “…”

Thanh Hùng đi về phía Viên Côn, liếc mắt, Viên Côn từ lúc vào đây chưa từng nói gì, chỉ đứng im.

Thanh Hùng đi vào bên bờ hồ, nói: “Thôi, trước cứ vậy đã.”

“Chờ một chút.” Hồng Tuấn đột nhiên mở miệng. “Thanh Hùng, người có lời thì cứ nói, đừng ‘thôi’ như vậy.”

Mấy Yêu vương cảm giác bầu không khí hơi không đúng, đều im lặng không nói, Hồng Tuấn lại nói: “Với ta, mọi người đều là người nhà, có gì không thể nói? Không thích chỗ này thì chọn chỗ khác, ta tiếp tục tìm. Mọi người không thích Khu ma ti can thiệp, ta sẽ không cầu viện bọn họ.”

Lúc nói lời này, Hồng Tuấn nghiêm túc nhìn bóng lưng Thanh Hùng, “Ta muốn nghe lời thật lòng của người.”

Viên Côn cuối cùng cũng nói: “Hồng Tuấn, ngươi và thiên tử nhân gian, phải chăng đã thỏa thuận điều gì?”

Quỷ Vương nói: “Các ngươi đều đã hơn ngàn tuổi, hắn năm nay chưa nhược quán. Nói như thế có chủ quan quá không?”

Hồng Tuấn ra hiệu không sao, nói lại lời của Lý Cảnh Lung để giải thích cho đám Yêu vương, lúc này hắn như đứa trẻ mắc lỗi không biết làm sao, nhất là trước mặt Thanh Hùng: “Ta… làm vậy không đúng sao?”

Ven hồ trống trải, tĩnh mịch lúc lâu, Hồng Tuấn lúc này lại nhớ tới ngày đó rời khỏi Diệu Kim cung, đã từng nói: “Ta sẽ không về nhân gian.” Lúc ấy hắn còn tự coi là nói với chính mình, giờ nghĩ lại, đúng là…

“Ta nghĩ mọi người đều là hảo hữu với Địch Nhân Kiệt.” Hồng Tuấn chân thành nói, “Yêu tộc và nhân tộc vốn không nên…”

“Là khi trước.” Thanh Hùng nhìn gương mặt mình phản chiếu trong hồ, dùng nước rửa mặt xong, đứng dậy hờ hững nói: “Bây giờ gánh nặng chấn hưng Diệu Kim cung, nói không chừng là đặt trên vai con. Yêu và người không nên cái gì? Không nên chém giết, hay không nên cùng tồn tại ở Thần Châu đại địa? Hồng Tuấn, tỉnh táo lại đi.”

Hồng Tuấn lẳng lặng nhìn Thanh Hùng, Thanh Hùng trầm giọng: “Ngươi, là, yêu, tộc!”

Hồng Tuấn không thể ngờ, lần đầu tiên kể từ khi quen biết Thanh Hùng, không ngờ Thanh Hùng sẽ nói ra những lời này, hắn nhìn mấy Yêu vương, thấy bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên.

“Mọi người đều nghĩ vậy sao?” Hồng Tuấn kinh hãi, Lý Cảnh Lung không ở bên cạnh, nếu không sẽ chỉ cần mấy câu ngắn ngủi này đã nhận ra thâm ý của Thanh Hùng rồi.

Còn lại ba Yêu vương không trả lời, hẳn đã sớm bàn bạc xong.

“Mẹ ta là người.” Hồng Tuấn nói. “Thanh Hùng, ngươi muốn làm gì, nói đi.”

Thanh Hùng hít sâu một hơi, “Ta muốn yêu tộc làm chủ Thần Châu, hoàn thành đại nghiệp! Ta bảo ngươi nói với nhân hoàng muốn một tòa thành, ngươi nhìn người vì toàn tộc lại muốn cái gì?”

“Thanh Hùng!” Chiến tử thi Quỷ Vương lạnh lùng nói.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm nổ ra giữa Thanh Hùng và Hồng Tuấn, từ nhỏ Thanh Hùng rất ít trách cứ hắn, nhưng khi nổi giận so với Trọng Minh còn kinh khủng hơn.

“Ngươi chưa hề nói với ta như vậy.” Hồng Tuấn lạnh lùng nói.

“Ta nghĩ là ngươi hiểu.” Thanh Hùng nói, “Nếu không mọi người lao lực khổ sở, diệt trừ Giải Ngục làm gì? Trọng Minh để ngươi kế thừa Yêu Vương chính là hi vọng một ngày kia có thể quay lại Thần Châu!”

“Không có chuyện đó!” Hồng Tuấn cũng sẵng giọng lên.

Hai bên đối mặt, Thanh Hùng hơi thở dốc, đột nhiên cười.

“Ngươi rất có chủ kiến.” Thanh Hùng nói, “Trưởng thành rồi.”

“Hồng Tuấn.” Viên Côn chậm rái nói, “Cái ngươi gọi là thiên thu vạn thế, chính là khiến cả yêu tộc, từ đây ở trong sơn động không có ánh mặt trời này?”

Hồng Tuấn không biết nên trả lời thế nào, Thanh Hùng lại nói: “Ta cứ nghĩ Triều Vân sẽ nhắc ngươi, hiện giờ xem ra, gia hỏa này không để mệnh lệnh của chúng ta trong lòng.”

“Hắn có nhắc.” Hồng Tuấn lãnh đạm đáp, bây giờ nghĩ lại, khi đó Triều Vân ra hiệu bên cạnh, chính là chủ ý của Thanh Hùng và Viên Côn.

“Các người đều cảm thấy nên như vậy à?” Hồng Tuấn chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên bực bội, nói với mấy Yêu vương: “Tất cả mọi người muốn ở lại thế gian của nhân tộc, chiếm thành bọn họ, đuổi bọn họ vào núi rừng?”

Ngọc Tảo Vân cùng Chiến Tử Thi Quỷ Vương im lặng, đúng lúc này, một giọng nói sợ hãi vang lên: “Cha!”

Trần Phụng từ đằng sau một khối đá đi ra, lúc trước chơi trốn tìm với Ngọc Tảo Vân, nửa đường nhóm Yêu vương tới, Trần Phụng ở sau phiến đá
nghe hết mọi chuyện, lực chú ý của nhóm Yêu vương dồn lên người Hồng Tuấn, không phát hiện ra một đứa trẻ nhỏ trốn phía sau, quả là trước nay chưa từng có.

Có mỗi Ngọc Tảo Vân biết Trần Phụng, lại không nói gì.

Sắc mặt Thanh Hùng thay đổi, hướng về phía Trần Phụng, Ngọc Tảo Vân lạnh lùng nói: “Thanh Hùng.”

Hồng Tuấn không rõ ý gì, nhưng cảm nhận được giữa Thanh Hùng và Ngọc Tảo Vân có ý đe dọa nhau, liền ngoắc tay với Trần Phụng: “Đến đây.”

Trần Phụng đến bên cạnh Hồng Tuấn, Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, ôm lấy hắn.

“Nó tỉnh.” Trần Phụng nói, đưa ra một con chim nhỏ đỏ rực, chính là Trọng Minh chuyển thế.

Thanh Hùng im lặng không nói gì, Viên Côn cũng hơi bất ngờ, trầm giọng nói: “Quay về rồi?”

“Chuyển thế trùng sinh.” Quỷ Vương nói, “Đúng ra là như vậy.”

Hồng Tuấn nói: “Ta nghĩ, Trọng Minh…”

“Là Quy Lai.” Trần Phụng cải chính.

“Đúng, Quy Lai.” Hồng Tuấn rồi nói tiếp, “Sẽ không ngại tạm thời ở đây.”

Lúc Phượng Hoàng xuất hiện, dù đã Niết Bàn luân hồi, nhưng vẫn uy hiếp được Thanh Hùng và Viên Côn, bọn họ không dám bức bách Hồng Tuấn đưa ra quyết định nào nữa.

Thanh Hùng lạnh lùng nói: “Vậy nhớ kỹ lời của ngươi, Hồng Tuấn, ta hy vọng mọi chuyện chỉ là tạm thời.”

Hồng Tuấn dắt Trần Phụng, nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, quay người rời đi.

“Có lẽ.” Hồng Tuấn đáp.

Nhóm Khu ma sư ở ngoài núi nướng thịt ăn, sau khi Ba Xà chết, mây mù trong núi tan đi, Thiên La sơn tĩnh mịch khôi phục lại sức sống. Mạc Nhật Căn không biết bắt được lợn rừng từ đâu, đang xả thịt nướng bên suối nước, Cừu Vĩnh Tư thì câu cá. Mọi người vốn định cắt thịt Ba Xà ra nếm thử, nhưng không ngờ thịt của con đại yêu mấy ngàn năm tuổi cứng đến nỗi cắt cùn mấy thanh chủy thủ, da lột cũng khó khăn đành từ bỏ.

Lý Cảnh Lung đang ngủ trưa, Lục Hứa chào Hòng Tuấn một tiếng, Hồng Tuấn gật gật đầu, một cỗ tâm sự nặng nề, giao Trần Phụng cho Lục Hứa, đột nhiên muốn đi tắm, đến suối nước bên cạnh ngâm một lát, dần tỉnh táo lại.

Lúc Hồng Tuấn ngâm mình, Cừu Vĩnh Tư mặc áo móng, huýt sáo với hắn rồi cười.

Hồng Tuấn từ trước đến giờ không giấu được chuyện, trong lòng nghĩ gì, trên mặt đều hiển hiện rõ ràng, Cừu Vĩnh Tư từ lúc nghe Thanh Hùng “mượn chỗ này nói chuyện” đã nhận ra không đúng, lúc này hỏi: “Có tin chính thức của Giải Ngục rồi sao?”

“Không có.” Hồng Tuấn vắt khô áo, kinh ngạc nhìn Cừu Vĩnh Tư.

Cừu Vĩnh Tư không nói gì đến chuyện xảy ra trong lòng núi, chỉ hỏi tình hình Triều Vân, Hồng Tuấn kể lại, lúc này từ chân trời bầy chim bay tới, càng ngày càng nhiều, dần tiến vào lòng nói.

“À, thế này là đang dọn nhà sao? Cừu Vĩnh Tư cười nói.

Hồng Tuấn miễn cưỡng cười cười, Cừu Vĩnh Tư ngoắc tay với hắn, nói: “Đến phơi nắng.”

Mọi người bị máu rắn bắn lên, vừa mới tắm rửa qua, Hồng Tuấn bò lên tảng đá, nằm phơi nắng cùng Cừu Vĩnh Tư, cuối cùng không nhịn được thở dài.

“Mẹ dệ thế nào?” Lý Cảnh Lung nói.

Trần Phụng được đưa đến đồng cỏ, cách đó không xa là Mạc Nhật Căn đang nướng thịt, Lý cảnh Lung nằm phơi nắng, lúc Hồng Tuấn tới thì hắn đã tỉnh, chỉ là không mở mắt. Trần Phụng bò tới, nằm sấp trên lồng ngực hắn, Lý Cảnh Lung mắt nhắm nhưng mở miệng.

“Không biết người có cho con nói không.” Trần Phụng lo sợ.

“Sao con lại thông minh thế này?” Lý Cảnh Lung mở mắt, kinh ngạc nhìn Trần Phụng. Trần Phụng chỉ hơn bốn tuổi nhưng chuyện gì cũng hiểu.

Trần Phụng do dự, Lý Cảnh Lung ngồi dậy, chân thành nói: “Trên đời này, chỉ có ta làm em ấy vui vẻ trở lại được, không chau mày cau mặt, con muốn nói thì mau nói, không dám nói ta cũng không ép.”

Trần Phụng nghĩ nghĩ, ôm cổ Lý Cảnh Lung, ghé tai kể chuyện.

Không lâu sau, Mạc Nhật Căn gọi ăn cơm, Cừu Vĩnh Tư bám vai Hồng Tuấn đến, đám Khu ma sư mặc áo mỏng, ngồi vây quanh trên đồng cỏ ăn cơm, bầy không khí hơi quái dị, Cừu Vĩnh Tư liếc mắt ra hiệu, Lý Cảnh Lung nói tới trận chiến với Ba Xà, cũng không hỏi gì Hồng Tuấn.

Nhưng Hồng Tuấn ở bên Lý Cảnh Lung lâu như vậy, làm sao mà không nhận ra? Mọi người ai cũng vui vẻ hớn hở, đang thảo luận về Ba Xà, Hồng Tuấn thấy hơi bất an.

“Sau đây làm gì?” Mạc Nhật Căn hỏi.

Lý Cảnh Lung huých Hồng Tuấn, nói: “Quay về Thành Đô? Tim mấy thợ mộc thợ đá, đến thăm thánh địa một chút.”

Hồng Tuấn: “Ta…”

Hồng Tuấn đang định nói: “Ta có lời này với mọi người,” lại bị ánh mắt của Lý Cảnh Lung cản lại. Cừu Vĩnh Tư nói: “Đã không sao, thì chờ tin của A Thái, cứ như đệ nói lúc trước đi.”

Lúc này chim bay càng đông, bên khe suối thì có đại quân của Quỷ Vương đi qua, cưỡi chiến mã xông lên Thiên La sơn. Trong suối cá bơi thành đàn, trong dòng nước lấp lóe ánh sáng.

“Oa, yêu tộc không ít đâu.” Cừu Vĩnh Tư nói.

Hồng Tuấn nhìn tình cảnh kia cực kỳ xúc động, trên trời bay lượn, dưới nước bơi lội, thậm chí các loài thú trên mặt đất, cùng với đại quân Thi quỷ xông lên Thiên la sơn. Chiến Tử Thi Quỷ đi qua đều giơ binh khí trong tay làm lễ, chim thì khép cánh lướt qua, không dám đập cánh; lang hồ đều cúi đầu bái lạy khi bọn họ đi qua, tai cụp về sau coi như thần phục.

Chỉ thấy Chiến Tử Thi Quỷ tập đội, dù không có hiệu lệnh nhưng hết sức ăn ý tấn công, kinh thiên động địa, cả vạn kỵ binh xông lên vách núi dốc đứng, cứ thế tiến lên!

Hồng Tuấn: “…”

Nhóm Khu ma sư vội vã đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra phía Thiên La sơn, thiên địa đen kịt một màu, chim bay thú chạy đều tụ tập hết phía này.

“Yêu khí này quả thực!” Cừu Vĩnh Tư lớn như vậy, đây mới là lần đầu cảm nhận được yêu khí mãnh liệt như vậy.

Nhưng đám yêu quái xông lên núi, đều thu yêu khí lại, dường như địa mạch có sức mạnh kì lạ, khiến Thiên La sơn thu nạp tất cả yêu khí. Một con cự hổ rống vang vọt tới, nhìn mọi người, phát hiện ra Hồng Tuấn liền vội vã cúi đầu, lặng im không tiếng động mà xông lên núi.

Vừa đúng ba canh giờ, toàn bộ yêu tộc mới tiến vào hết Thiên La sơn, ban đầu nhóm Khu ma sư còn đếm, sau đó thì hoa mắt, Trần Phụng há miệng, nhìn mọi thứ đang diễn ra.

“Có nên vào xem không?” Lục Hứa hỏi Hồng Tuấn.

Khi Hồng Tuấn còn đang do dự, một tiếng hót dài vang lên, Kim Sí Đại Bằng giương cánh, bay ra cửa Thiên La sơn, hóa thành Thanh Hùng đáp xuống đồng cỏ.

“Thánh địa yêu tộc có thể xây dựng lại, đều nhờ các vị Khu ma sư giúp đỡ.” Thanh Hùng khôi phục bộ dạng, mỉm cười với Lý Cảnh Lung, nói: “Lý Cảnh Lung, yêu tộc mời các ngươi đến xem lễ, có nể mặt một chút không?”

“Tất nhiên.” Lý Cảnh Lung ra hiệu mọi người mau mặc quan phục vào, Thanh Hùng nói với Hồng Tuấn: “Hồng Tuấn, đi thôi.”

Hồng Tuấn nói: “Định làm gì?”

“Một nghi thức.” Thanh Hùng nói.

Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, sau đó đi theo Thanh Hùng, bay vào trong Thiên La sơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện