Trong lòng Thiên La sơn, đông nghịt toàn yêu tộc, rất nhiều yêu quái bay bay, chạy chạy, sau khi đi vào cũng chỉ như ném một nắm cát vào biển ca, đừng nói lấp đầy, sau khi tụ thành phương trận, chỉ như bốn quân cờ trong lòng núi khổng lồ.
Ở nơi rộng nhất trong động chừa ra một khoảng đất trống, Côn thần khôi phục nguyên hình, lơ lửng phía trên hồ nước, ở phía bắc; Ngọc Tảo Vân ở phía nam, chỉ là một con hồ ly nhỏ, dẫn đầu bách thú; Chiến Tử Thi Quỷ Vương ở phương tây, dẫn đầu đội binh mã.
Thanh Hùng và Hồng Tuấn đi qua bầy yêu quái, gần ba mươi vạn phi cầm tẩu thú, thủy tộc thi quỷ ở trong động đá vôi khổng lồ này, im lặng, không gian lặng ngắt như tờ.
Khu ma sư đi vào đứng sau lưng yêu tộc, Lý Cảnh Lung đưa tay, mọi người dừng lại không tiến lên nữa.
Hồng Tuấn đi theo Thanh Hùng, đi đến khu đất ở giữa, bỗng nhiên quay đầu nhìn về Lý Cảnh Lung phía xa. Bọn họ cách nhau một đám yêu quái, đối mặt, một giây lát này, Lý Cảnh Lung đột nhiên cảm thấy Hồng Tuấn xa lạ vô cùng.
“Đến giữa đi, mặt hướng Côn Thần phương bắc.” Nói xong, Thanh Hùng hóa thành Kim Sí Đại Bằng, giương cánh bay lên, vào vị trí đứng đầu cầm tộc, vạn chim đứng cạnh nhau san sát.
Hồng Tuấn dứng bước lại, nhìn Lý Cảnh Lung.
Lần đầu hắn quay lại, Lý Cảnh Lung đã hiểu ý hắn.
Yêu tộc hàng ngàn hàng vạn, nhưng Hồng Tuấn cảm thấy cô độc, nhưng lúc này Lý Cảnh Lung không lên được, vì Thanh Hùng đã nói rất rõ, các ngươi là Khu ma sư, được mời mà đến, chỉ là “xem lễ”. Hắn không thể lên, chỉ có thể đứng đó lẳng lặng nhì Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn dứt khoát không đi, cứ đứng nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ, đang muốn bước tiếp, đột nhiên nhớ ra, sau đó liền cười.”
“Đưa ta.” Lý Cảnh Lung nói nhỏ bên tai Trần Phụng, hắn nhận lấy Phượng Hoàng nhỏ, tự nhiên đi đến bên Hồng Tuấn, Hồng Tuấn thì một mực chờ đợi, cho đến khi hắn mang theo Phượng Hoàng đến bên cạnh. Yêu tộc hỗn loạn tưng bừng, nhưng vì Lý Cảnh Lung đang ôm lấy Phượng Hoàng nên không yêu quái nào dám dị nghị.
“Bắt đầu đi.” Hồng Tuấn nói.
“Khu ma sư không thể đến chỗ này.” Côn thần trầm giọng nói.
“Ta nói, bắt đầu đi.” Hồng Tuấn đáp, “Hắn phụ trách bảo vệ Quy Lai, Quy Lai không phải thành viên của chúng ta sao?”
“Bắt đầu đi.” Tiếng của Chiến Tử Thi Quỷ Vương vang vọng sơn động trống trải.
Lý Cảnh Lung thoáng nhìn qua Quỷ vương, yêu tộc im lặng vô cùng, cuối cùng Côn thần nói: “Vậy thì bắt đầu, Lý Cảnh Lung, ngươi là phàm nhân duy nhất khi yêu tộc chúng ta xây thành dựng thánh địa, được đứng cạnh Yêu vương, mong ngươi nhớ rõ.”
Lý Cảnh Lung đang định đồng ý, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, xây thành? Xây thế nào? Bọn họ không phải dùng pháp thuật dựng thành đó chứ? Không chờ hắn hỏi, Hồng Tuấn mặt mũi cũng đầy nghi hoặc, ngay sau đó, trên người Côn Thần phát lam quang.
Kim Sí Đại Bằng bỗng nhiên tung cánh, một tiếng huýt dài.
Chiến Tử Thi Quỷ Vương gầm một tiếng, khí diễm đỏ rực toàn thân bay vụt, Ngọc Tảo Vân nối tiếp, gào một tiếng!
Ngay sau đó, toàn bộ yêu quái trong sơn động tụ pháp lực, trong khe rãnh trên mặt đất, sức mạnh lưu chuyển, địa mảnh truyền vào mặt đất, trong hồ nổi sóng lớn, trên mặt đất nước chảy khắp nơi tạo thành một trận pháp hùng vĩ chu vi đến vài dặm!
Nhóm Khu ma sư chấn kinh.
Giữa lam quang, Viên Côn nguyên thần ly thể, thấp giọng niệm tụng chú văn kỳ dị, dường như chỉ có yết hầu cử động, Cá chép yêu tỉnh lại, nhanh chóng chạy đến.
Lam quang bao trùm toàn sơn động, sức mạnh của các Yêu vương đạt đến mức cao nhất, pháp trận hình thành, lập tức xoay tròn, yêu lực của bốn Yêu Vương truyền vào pháp trận, ở giữa lóe lên một phù văn kỳ dị.
“Hồng Tuấn!” Thanh Hùng quát, “Ngũ sắc thần quang!”
Hồng Tuấn lấy lại tinh thần, tế khởi Ngũ Sắc Thần Quang, đẩy vào giữa pháp trận, Thần Quang lượn vòng bắn vào chính giữa pháp trận, nhanh chóng rút sạch pháp lực của hắn, Ngũ Sắc Thần Quang nhập vào giữa pháp trận, “ông” một tiếng ánh sáng chói lòa, ở nơi quan trọng nhất phù văn huyễn hóa thành một con Phượng Hoàng bay lượn rồi biến mất, thay vào đó là ký hiệu một con Khổng Tước lục sắc đang tỏa sáng.
Lý Cảnh Lung nhíu chặt mày, một khắc sau, pháp trận tan biến thành bột sáng bay xuống, đám yêu thú gào thét, Chiến Tử Thi Quỷ gõ binh khí vang trời.
Pháp trận bao trùm toàn bộ khoảng không trong sơn động, mở ra một đường cong, phác họa hình dạng một cung điện cực lớn, nền cẩm thạch hiện ra, sau đó hạ xuống, hiện ra toàn bộ cung điện…
Ở đỉnh Thái Hành sơn cách ngàn dặm, trời chiều nhìn về dãy núi, tòa bộ Diệu Kim cung dưới ánh mặt trời từ từ biến mất chỉ còn một mảnh đất bằng trên đỉnh núi.
Bên trong Thiên La sơn, đất Thục, Diệu Kim cung quang mang vạn trượng, từ trên cao chầm chậm hạ xuống, lúc cung điện xuất hiện, cả đám Khu ma sư cảm thấy như nằm mộng, nhóm Yêu Vương như vậy mà đưa cả tòa Diệu Kim cung tới.
Mấy chục vạn yêu quái đồng thời cúi đầu, “ồ ồ” rung động, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung bỏ quên mọi thứ, giương mắt nhìn cung điện to lớn hạ xuống, trong tiếng nổ vang, hoa lá của cây ngô đồng trong điện bay đầy trời. Phượng Hoàng nhỏ trong tay Lý Cảnh Lung mở to mắt, giương cánh bay đến trước Diệu Kim cung.
Ngay sau đó, bách điểu triều phượng, ào ào theo Phượng Hoàng bay vào, tình cảnh vô cùng hùng vĩ, Hồng Tuấn xúc động không thôi, da đầu tê dại, chầm chậm đến gần Diệu Kim cung. Mỗi một viên gạch, một lớp ngói, một cái cây, thậm chí đồ đằng Phượng Hoàng trên cổng chính đều quen thuộc như thế, nhưng khi nó xuất hiện ở đây, khiến Hồng Tuấn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm.
Cảm giác lâu không về chốn cũ, làm hắn cảm thấy như đang nằm mơ.
Bỗng nhiên, Thanh Hùng kêu to một tiếng, cẩm thạch từ Diệu Kim cùng ào ào dâng lên, tạo thành cầu lớn, gạch đá có phù văn bắt đầu hấp thu sức mạnh của địa mạch, giăng khắp nơi trong hang động rộng lớn giữa lòng Thiên La sơn.
Thanh Hùng và Viên Côn hóa thành người, Ngọc Tảo Vân nhảy lên vai Hồng Tuấn, lên đằng trước nhường lối, Thanh Hùng trầm giọng nói:
“Mời.”
Đại môn Diệu Kim cung rộng mở tỏa kim quang, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung chậm rãi đi vào, nhóm Yêu Vương theo sau. Lúc vào chính điện Diệu Kim cung, Hồng Tuấn nhìn về vương tọa chính giữa, hình như nhìn thấy hư ảnh của Trọng Minh năm xưa.
Sau lưng, yêu tộc tiền hô hậu ủng, nhóm Yêu vương quỳ xuống, bên cạnh chỉ có một mình Lý Cảnh Lung.
Hắn quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung buông tay hắn, ra hiệu Hồng Tuấn đi lên, đến trước vương tọa, Hồng Tuấn quay ngoài.
Bên trên vương tọa ở giữa, phù văn Phượng Hoàng của Trọng Minh lóe lên, ký hiệu trên ba vương tọa biến mất, đổi thành một hình Khổng Tước bay lượn, sinh động như thật, quanh người còn quấn theo một vòng lửa cháy.
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thanh Hùng dẫn đầu quỳ một chân trên đất, trong chốc lát yêu tộc hô vạn tuế, từ trong điện đến ngoài điện, yêu quái quỳ đen kịt một mảnh, Cá chép yêu đứng ở lối vào ngoài điện cùng với nhóm Khu ma sư, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
“Cảm giác thế nào?” Cừu Vĩnh Tư chế nhao nói.
Cá chép yêu mờ mịt lắc đầu, trong lòng ái cũng là tư vị phức tạp khó nói.
Hồng Tuấn im lặng một lát, rồi nói: “Bình thân.”
Bốn Yêu vương đứng trước mặt Hồng Tuấn, Thanh Hùng vốn cũng là một trong Diệu Kim Tam Thánh, một vương tọa vốn là của hắn, nhưng hắn không lên ngồi bên cạnh mà dẫn đầu cầm tộc, hiệu trung vì Hồng Tuấn.
Chúng yêu dường như chờ Hồng Tuấn mở miệng, Hồng Tuấn im lặng rất lâu, nhìn Lý Cảnh Lung một chút rồi thấp giọng nói:
“Các vị… dọc đường đã vất vả nhiều rồi, hy vọng nơi đây có thể thành thánh địa mới của chúng ta.”
Đám yêu quái lại hành lễ, Thanh Hùng nhí chặt lông mày, trong lúc vô tình lại trao đổi ánh mắt với Lý Cảnh Lung, chỉ chốc lát ngắn ngủi đó đã tạo nên một cuộc chiến âm thầm. Hắn chờ Hồng Tuấn mở miệng, ám chỉ yêu tộc sẽ lại nhập chủ Thần Châu sao?
Nhưng Lý Cảnh Lung đứng ở đây, chính là một dấu hiệu rõ ràng.
Thanh Hùng không chờ nữa, cũng không bức ép Hồng Tuấn, hắn biết nếu mình không mở miệng thì cục diện này sẽ không tháo gỡ được. Hắn quay người nói với chúng yêu: “Ngay hôm nay, các tộc tự phân khu quản trị, xây dựng, lấy Diệu Kim cung làm trung tâm.”
Yêu quái dưới trướng các yêu vương ào ào khom người rồi lui ra ngoài, rất nhiều yêu quái gây ấn tượng với Hồng Tuấn, chính là lúc đánh nhau với An Lộc Sơn đã gặp qua, hẳn là bị bốn Yêu vương chiêu hàng. Sau đó, các
Yêu vương ở lại trong điện, dường như chờ Hồng Tuấn phân phó.
Hồng Tuấn nhìn bọn họ, nói: “Trước cứ như vậy đi.”
Thế là nhóm Yêu vương lui ra ngoài chỉ còn Hồng Tuấn và đội Khu ma sư, nếu là người bên ngoài lần này đăng cơ sẽ làm long trọng, nhưng Thanh Hùng cứ như vậy báo cho Hồng Tuấn, mà yêu tộc cũng không nhiều lễ nghi phiềnn phức, sau khi nhận hiệu trung các tộc tự phân nhau làm việc, xây dựng nhà cửa.
Bên ngoài còn có tiếng hoan hô ầm ĩ, hình như Ngọc Tảo Vân tuyên bố điều gì được đám thuộc hạ nhất trí ủng hộ, Ngọc Tảo Vân trước giờ đều tùy hứng, tẩu thú dưới trướng cũng tùy ý theo, nghe được âm thanh này, tâm tình căng thẳng của Hồng Tuấn hòa hoãn lại một chút.
“Cha!” Trần Phụng đi đến, hô lên với Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn, đang không biết là gọi ai, nói: “Có thể cho con ra chơi với lão hổ được không?”
“Hiện giờ không được.” Lý Cảnh Lung đáp, “Nương con đang bất ổn cảm xúc, chờ một chút để bình tĩnh lại đã.”
Hồng Tuấn liền cười “phì” một tiếng, cảm giác căng thẳng cũng biến mất, Cừu Vĩnh Tư liếc mắt ra hiệu cho Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung biết hắn có chuyện muốn nói, liền ra ngoài, bảo với Hồng Tuấn: “Chờ một lát rồi ra tìm bọn ta.”
Hồng Tuấn gật gật đầu, vỗ vỗ tay vịn, ra hiệu Trần Phụng đến gần, Trần Phụng đi đến, Hồng Tuấn ôm lấy hắn. Hồng Tuấn lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên nghiêm túc ngồi trên vương tọa Diệu Kim cung, trong lòng ôm Trần Phụng, hai người nhìn ra bên ngoài, ngô đồng san sát, khoảng không rộng rãi, dường như được nhìn qua cặp mắt của Trọng Minh thấy cảnh tượng mà hắn từng thấy.
Phượng Hoàng nhảy vào điện, Trần Phụng “A!” một tiếng, một khắc này, Hồng Tuấn cứ ngỡ nó sẽ đến phía mình, nhưng Phượng Hoàng nhìn xung quanh lại giương cánh bay ra ngoài.
Trần Phụng giãy dụa trèo xuống chạy ra ngoài điện, đuổi theo Phượng Hoàng, lúc này, Thanh Hùng lại lướt qua đi vào trong điện.
Hồng Tuấn nhìn Thanh Hùng, trong mắt lộ một chút bất an.
“Năm đó con còn nhỏ, cũng như nó vậy.” Thanh Hùng thuận miệng nói, “Một khắc cũng không yên.”
Hồng Tuấn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Hùng, hắn cảm giác Thanh Hùng vẫn còn yêu thương hắn, giống như Trọng Minh. Nếu không hôm nay đã không thay hắn mở lời với yêu tộc, ngay trước mặt làm lơ một đám Khu ma sư. Dù thế nào, hắn thừa nhận địa vị Hồng Tuấn, cũng không ngồi lên vương tọa, việc này thể hiện được cái uy của Hồng Tuấn với yêu tộc.
Lúc này Thanh Hùng từ từ đi đến, quay người ngồi vào vương tọa của Kim Sí Đại Bằng.
“Rất lâu về trước, khi cha con và đại ca còn ở đây.” Thanh Hùng ngồi xuống hơi khom người, ngõn tay đan vào nhau, còn nói: “Đôi lúc chúng ta sẽ ngồi như vậy, nhận lễ của bọn họ.”
“Vì sao nãy người không lên đây?” Hồng Tuấn nói.
Thanh Hùng cười: “Đây là yêu tộc của con cũng là Thần Châu của con, một lão già như ta còn xem náo nhiệt cái gì?”
Hồng Tuấn thấp giọng đáp: “Ta sẽ không sống lâu như mọi người được.”
“Mấy chục năm cũng đủ làm rất nhiều chuyện.” Thanh Hùng xuất thần nói, “Mấu chốt chỉ ở chỗ con muốn làm hay không thôi.”
Hồng Tuấn im lặng một lát, nói: “Thanh Hùng, người làm Yêu Vương đi, ta không đảm đương nổi. Ngay cả việc bọn họ là ai ta cũng không biết, thì làm sao dẫn dắt được. Ta cảm thấy yêu tộc do ta cai quản cũng không tốt hơn được bao nhiêu, vốn ta không có chí hướng này.”
“Trọng Minh lựa chọn con.” Thanh Hùng thản nhiên nói, “Hồ vương, Quỷ vương cũng đồng ý.”
“Người thì sao?” Hồng Tuấn hỏi.
Thanh Hùng không trả lời.
Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Với người thì thực hiện phục hưng yêu tộc quan trọng, hay là ta quan trọng?”
Lần này Thanh Hùng không chần chừ, trực tiếp nói: “Đương nhiên là con.”
Hồng Tuấn quay đầu nhìn Thanh Hùng, nhưng Thanh Hùng không nhìn hắn, mà xuất thần nhìn ra bên ngoài điện.
“Hồng Tuấn.” Thanh Hùng nói, “Ta sẽ không chờ ở đây quá lâu.”
Hồng Tuấn: “…”
Thanh Hùng đáp: “Ba trăm năm mươi năm sau, ta sẽ chuyển thế làm người.”
Hồng Tuấn nhẹ nhàng thở ra: “Còn hơn ba trăm năm mà.”
Thanh Hùng chậm rãi nói: “Vốn là Kim Sí Đại Bằng, lại chuyển thế làm người, là chuyện không tưởng.”
Hồng Tuấn thấp giọng nói: “Là kiếp số sao?”
Trong mắt Thanh Hùng hiện ra một tia mờ mịt, cuối cùng hắn nói: “Với ta mà nói, có lẽ là, đáp trả vọng tưởng khai trừ nhân tộc, để yêu tộc nhập chủ Thần Châu của ta.”
Hồng Tuấn: “Người vốn không cần làm như thế…”
“Con biết cái gì?” Thanh Hùng đột nhiên quay đầu nhìn Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn lập tức im lặng, Thanh Hùng lại nói: “Con còn chưa nhìn hết thế gian này, chỉ đi vài nơi. Con không biết yêu tộc thời gian qua thế nào, con chỉ thích cùng đồng bạn của mình, sống nơi hồng trần!”
Hồng Tuấn: “…”
“Đây là hồng trần con thích.” Thanh Hùng nói, “Chỉ vì con là nhi tử của Diệu Kim cung, là hài tử của Khổng Tuyên, có bao nhiêu kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, trải đường cho con. Con có từng nghĩ đến tương lai của Yêu tộc?”
Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ tới, Thanh Hùng khi xưa chẳng ở Diệu Kim cung, hàng năm chỉ đến thăm hắn vài lần, những lúc ấy, hắn ở đâu?”
“Thời gian người không ở Diệu Kim cung, đã đi đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
“Ta nghĩ cách.” Thanh Hùng nói, “Để yêu tộc từ bóng tối bước ra ánh mặt trời.”
Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Trọng Minh chọn ta, nhất định là có lý do.”
Thanh Hùng trầm ngâm một lát, nói: “Quỷ vương cũng nói nhu vậy.”
Hồng Tuấn im lặng nhìn Thanh Hùng, Thanh Hùng lại tiếp: “Trọng Minh thích con, cũng chỉ là thích con thôi. Chẳng qua con thiện lương, đây cũng là yếu tố.”
Hồng Tuấn biết hôm nay không mở lời, từ nay về sau sẽ không thể cùng Thanh Hùng nói chuyện như vậy nữa.
“Ta vừa nghĩ.” Hồng Tuấn im lặng một lát, nói, “Có hai cách, một, Yêu Vương nhường lại cho người. Người thống lĩnh bọn họ. Từ nay về sau ta chỉ là một Khu ma sư, chúng ta có lẽ sẽ phải đến nước đường đao binh cuối cùng kia.”
Trên gương mặt Thanh Hùng không lộ rõ cảm xúc.
“Hai, nếu ta ngồi ở đây thì phải nghe lệnh ta.” Hồng Tuấn nói, “Ta sẽ không khai chiến với nhân tộc, ít nhất trong thời gian ta còn sống, yêu tộc và nhân tộc không giết chóc lẫn nhau.
“Lý Cảnh Lung dạy con?” Thanh Hùng hỏi.
Hồng Tuấn lắc đầu, nói: “Chủ kiến của ta.”
“Để con đến hồng trần rèn luyện, bây giờ nghĩ lại, là sai lầm của ta.” Thanh Hùng thở dài.
“Chúng ta và nhân tộc không thể có cơ hội chung sống sao?” Hồng Tuấn thấp giọng hỏi, “Từ trước đến giờ đều không có sao, Thanh Hùng?”
“Không có.” Thanh Hùng nói.
Đôi khi, Hồng Tuấn không hiểu vì sao Thanh Hùng lại cố chấp đến vậy.