Lấy một thùng gỗ lớn đựng đầy nước, hắn ôm Phì Miêu trực tiếp nhảy vào, làm hại tiểu Phì Miêu phải triển khai kiểu bơi chó để nổi trên mặt nước, tức giận kêu ô ô.
Chu Duy Thanh ha ha cười một tiếng, giúp nó thanh tẩy bộ lông dính máu, cười nhẹ nói: “Phì Miêu, nói như thế nào ngươi cũng là giống cái, chúng ta như thế này chính là tắm uyên ương sao. Hắc hắc hắc hắc.”
Nghe lời nói của hắn, Phì Miêu thậm chí tức giận còn muốn dùng đầu húc chết tên lưu manh, giương nanh múa vuốt trảo tới. Chu Duy Thanh cười ha ha giúp nó tẩy rửa sạch sẽ rồi mới thả nó ra ngoài thùng gỗ, sau đó mới hảo hảo tắm rửa thân thể mình.
Thần kinh của hắn quả thật cùng người bình thường không giống nhau, trải qua sự thống khổ ngày hôm qua, lúc này tắm rửa toàn thân sảng khoái rồi, hắn đối với sự thống khổ ngày hôm qua đã quên sạch, đây là điển hình của loại liền sẹo quên đau. Mà trên thực tế, cũng chính nhờ tính cách này mà hắn có thể luyện Bất Tử Thần Công kiên trì đến bây giờ.
Năm đó sáng tạo Bất Tử Thần Công cũng là môt vị cường giả may mắn, là một nhà thông thái khó có thể tưởng tượng đồng thời có thiên phú cao cùng với kỳ ngộ, nhưng cuối cùng vẫn chết khi tu luyện Bất Tử Thần Công. Cũng không phải cơ thể hắn không chịu được mà đó chính là chịu không nổi thống khổ tinh thần khi trùng kích tử huyệt. Cuối cùng cũng chính là chết trong thống khổ khi trùng kích vào Huyệt Khí Hải.
Tắm rửa thay quần áo mới xong, Chu Duy Thanh ngay lập tức tìm một đống thức ăn, sau khi có một bữa ăn no đủ cảm thấy thần hoàn khí túc, tựa như mệt mỏi trong mấy ngày hôm nay toàn bộ đều bị quét sạch vậy. “Tiểu Duy, ngươi ở đâu.” Khi cơm nước xong, thanh âm Hồ Duyên Ngạo Bác mới truyền đến.
Thật ra thì ngay từ thời điểm hắn đứng dậy, sau cả đêm không hề chợp mắt Hô Duyên Ngao Bác cùng Phong Vũ cũng đã biết, chỉ là không quấy nhiễu hắn. Mắt thấy tiểu tử này với bộ dạng sinh long hoat hổ, hai người cũng là một trận im lặng. Bọn họ thật không cách nào tưởng tượng, đã trải qua tình trạng “tẩu hỏa nhập ma” nghiêm trọng như vậy làm sao tiểu tử này có thể có bộ dạng coi như không xảy ra chuyện như vậy.
“Lão sư, ngày hôm qua ta đã đem quyển trục luyện chế xong.” Chu Duy Thanh đi về phía gian phòng của Hô Diên Ngạo Bác, nói vọng đến. Về phần ngày hôm qua tu luyện Bất Tử Thần Công khổ sở ra sao cũng không nhắc tới một chữ.
Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ có chút kiêng kị liếc mắt nhìn Phì Miêu đang nhắm hai mắt ngủ trong lòng hắn, bọn họ tựa hồ đang trốn tránh cái gì đó, nếu Chu Duy Thanh đã không đề cập đến chuyện tối hôm qua thì bọn họ cũng không có nhắc tới nữa.
Hô Duyên Ngạo Bác cười một tiếng rồi nói: “Hoàn thành là tốt rồi. Ngắn ngủi chỉ có mấy tháng thời gian, ngươi cũng đa luyện tu luyện xong giai đoạn gian nan nhất của nhất mạch Ngưng Hình sư chúng ta. Ngươi cũng đến lúc phải đi tới Phỉ Lệ thành rồi. Ngươi dọn dẹp chút đồ rồi hôm nay lên đường luôn đi.”
Vừa nghe Hô Duyên Ngạo Bác cho mình hôm nay dời đi, thần sắc Chu Duy Thanh đang hưng phấn nhất thời ảm đạm xuống nhiều, phù một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ, đông đông đông hướng tới hai người dập đầu ba cái.
Hô Duyên Ngạo Bác cũng không có ngăn cản hắn, giờ phút nay ở trong mắt hắn chỉ có vui mừng, bất kỳ một lão sư nào có thể dạy ra được mộ đệ tử xuất sắc như vậy sợ rằng cũng đều có tâm tình giống như hắn lúc này.
Dập đầu xong, Chu Duy Thanh mới một lần nữa đứng dậy, trên vẻ mặt không có một chút vẻ mặt cười cợt hàng ngày mà trịnh trọng nói: “Lão sư, người yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.”
Hồ Duyên Ngạo Bác chỉ cảm thấy hai mắt của mình có chút mơ hồ, hít sau một hơi, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cười mắng: “Nhanh lên cút đi, Ngưng hình dịch cùng giấy ngưng hình dùng còn thừa người mang đi cả đi. Quyển trục thì lưu lại là được. Lão tử cũng từ hôm nay muốn phong bút thu sơn rồi. Cực khổ nhiều năm như vậy, chờ bán xong quyển trục mà ngươi làm xong, ta liền cùng Phong lão nhi đi du lịch đại lục một chút, nói không chừng ngày nào đó chúng ta lại đến tìm ngươi a.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi sao. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lại sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lái sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Duyên Ngạo Bác, đến lần này cùng hắn học tập, bọn họ tất cả thời gian ở chung với nhau tổng cộng cũng chỉ có năm tháng mà thôi. Nhưng là, Chu Duy Thanh cũng biết vị lão sư này bỏ ra bao nhiêu sức lực cho mình. Bất luận là Truy gia tương khảm quyển trục, cùng thời gian mấy tháng nay phụ trợ hắn tu luyện, Hô Duyên Ngạc Bác đã dốc hết sở học cùng tài sản. Có thể nói hắn đã làm đến cực hạn của một lão sư có thể làm. Nếu không có Hồ Duyên Ngạo Bác dốc lòng chỉ dạy cùng tài liệu hỗ trợ, hắn trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào trở thành một gã Ngưng Hình sư. Quy tắc làm người của Chu Duy Thanh chính là người nào đối với hắn tốt liền dùng trăm cách để báo đáp, người nào đối ác với hắn thì lấy gấp trăm lần hoàn lại.
Bên kia Hô Duyên Ngạo Bác sau khi Chu Duy Thanh quay lưng rời đi, thân thể hắn khẽ dung động, hít sâu một hơi, thì thào nói: “Hắn là niềm kiêu ngạo lớn nhất của cả đời lão phu.”
Thời