Hắn vẫn mặc áo đen như cũ, đưa mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái, căn bản giống như là không nhận ra hắn.
Chu Duy Thanh nghĩ trong lòng, người này không phải là lão sư của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ chứ? Nếu là như vậy, khảo hạch hôm nay thật là khó nói rồi. Hơn nữa, hắn cũng để ý thấy lão sư chấm bài thi sau khi nhìn thấy Minh Dục, trên mặt thế nhưng phát ra thần sắc cung kính, thậm chí chủ động đứng lên, đem chỗ ngồi của mình nhường cho Minh Dục.
Lúc này, Thượng Quan Băng Nhi cũng đã giải bài thi xong, đi tới bên cạnh Chu Duy Thanh. Lúc trước âm thanh của lão sư chấm bài thi kia rất lớn, nàng cũng nghe được, không khỏi nhìn Chu Duy Thanh có chút lo lắng.
Minh Dục ngồi ở chỗ đó, hết sức cẩn thận nhìn bài thi của Chu Duy Thanh một lần. Khi hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Duy Thanh, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tốt, tốt, tốt”. Liên tiếp nói ra ba chữ tốt, Minh Dục hướng Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Phần giải bài thi này là tốt nhất trong tất cả các phần giải bài thi mà ta đã thấy hôm nay. Mặc dù có vẻ hơi non nớt, nhưng là một người muốn thi đậu làm tân sinh của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, điều này cũng là đương nhiên. Áo Nhạc lão sư, ta đề nghị cho vị tân sinh này điểm tối đa”.
“Cái gì? Điểm tối đa?”. Tên lão sư chấm bài thi lúc trước sắc mặt đỏ lên: “Minh Dục đại nhân, điều này không được. Đáp án của vị học sinh này thật sự là quá hoang đường rồi. Hắn lại muốn trước tiên là chủ động đi giết bình dân, sau đó lại càng là có rắm chó không kêu, ý nghĩ non nớt muốn một mình đi tập kích đánh úp doanh trại địch nhân. Điều này sao có thể thông qua khảo hạch, làm sao lại còn là điểm tối đa?”. Nhìn Minh Dục, vẻ mặt của hắn là không dám tin, nếu là người khác nói, chỉ sợ là hắn đã chất vấn về tính công bằng rồi.
Minh Dục thản nhiên nói: “Áo Nhạc lão sư, ngài thường nghiên cứu các loại kiến thức quân sự, nhưng mà dù sao thì ngài cũng không có trải qua chiến trường chân chính. Chiến tranh, vốn là dùng máu tươi và tính mạng tạo thành. Lựa chọn của vị tân sinh này, là đáp án tốt nhất. Vì không muốn ảnh hưởng tới khảo hạch của những tân sinh khác, ta không thể nói rõ tình huống cụ thể, sau khi khảo hạch tân sinh kết thúc, ta tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng cho ngài. Nhưng là về phần bài thi này, ta kiên trì ý kiến của ta, cho điểm tối đa. Về phần ngài nói ý nghĩ trẻ con khi một mình đi tập kích đánh úp doanh trại địch, như vậy, nếu như người này là một vị Thiên Châu Sư có thực lực cường đại thì sao? Ngài có còn tiếp tục cho là hắn trẻ con?”.
Vừa nói, hắn vừa trực tiếp cầm lấy cây bút màu đỏ bên cạnh, viết lên bài thi của Chu Duy Thanh con số điểm mơ ước thật to.
“Đợi đã, ngươi là ai? Ngươi cũng không phải là lão sư chấm bài thi, tại sao lại chấm điểm bài thi của ta”. Nhưng Chu Duy Thanh thì không thể cảm kích, đối với nam nhân từng thân mật cùng một chỗ với vị hôn thê của mình, hắn có hảo cảm mới là lạ.
Nhìn địch ý hết sức rõ ràng trên mặt Chu Duy Thanh, vị Áo Nhạc lão sư kia mới hoàn toàn khẳng định rằng Minh Dục hoàn toàn không hề có quan hệ với tiểu tử này. Trước mặt nhiều người như vậy lại dám to tiếng với Minh Dục, còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Cho dù là Viện trưởng đại nhân của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ cũng chưa hề làm như vậy bao giờ. Hắn không nhịn được nói: “Ngươi tới Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ dự thi thế nhưng lại không biết Phỉ Lệ Thần Tướng Minh Dục đại nhân?”. Chu Duy Thanh quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi: “Phỉ Lệ Thần Tướng? Rất nổi tiếng?”.
Lúc này vẻ mặt của Thượng Quan Băng Nhi rất khiếp sợ, nhìn Minh Dục ngồi ở chỗ đó, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ sùng bái. Mà những người khác đang dự thi khi nghe được mấy chữ Phỉ Lệ Thần Tướng Minh Dục này, không khỏi đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn cùng mừng rỡ, thậm chí còn hét lên chói tai. Sau khi bị một đám lão sư quát lớn mới ngồi xuống tiếp tục cuộc thi, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía bên này.
Minh Dục nhìn Chu Duy Thanh, trong mắt không hề che dấu vẻ tán thưởng: “Tiểu tử, phần giải bài thi này của ngươi để cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Nếu như không phải tình báo của trận chiến đó chỉ có người của Quân bộ mới có thể biết, ta thậm chí hoài nghi là ngươi đã biết kết quả của trận chiến đó. Ngươi không cần nghi ngờ mục đích của ta, chuyện hai ngày trước là một chuyện, mà hôm nay lại là chuyện khác. Về phần chấm điểm bài thi của ngươi, ta nghĩ là ta có tư cách đó. Bởi vì ta chính là Giám sát của lần khảo hạch tân sinh của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ này. Đồng thời, đề thi lần này chính là ta ra”.
Nói xong câu đó, ánh mắt của hắn chuyển sang Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh Chu Duy Thanh, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc: “Vị cô nương này, ngươi khỏe chứ, ta có thể xem bài thi của ngươi không?”.
Theo bản năng, Thượng Quan Băng Nhi cầm bài thi cùng với phiếu báo danh đưa qua, Minh Dục cầm bài thi của nàng chậm rãi ngồi ở chỗ đó đọc.
Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới bừng tỉnh, ghé sát vào tai Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: “Tiểu Béo, vị Phỉ Lệ Thần Tướng Minh Dục này ở Đế quốc Phỉ Lệ rất nổi tiếng, chính là nhân vật đại biểu của phái chủ chiến ở Đế quốc Phỉ Lệ, cũng là thần tượng của quân nhân thế hệ trẻ, thậm chí có thể nói là kỳ tích của giới quân sự. Kinh nghiệm của hắn mang tính truyền kỳ”. Chu Duy Thanh bĩu môi nói: “Truyền kỳ đến cỡ nào?”.
Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Năm nay hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngàn vạn lần ngươi đừng vì hắn trẻ tuổi mà bị mê hoặc, người này cực kỳ lợi hại. Nghe nói, lúc sáu tuổi hắn đã đi theo phụ thân hắn là Minh Hồng, tướng lãnh nổi tiếng của Đế quốc Phỉ Lệ để học tập các loại kiến thức Quân sự. Mười tuổi, Thiên Châu thức tỉnh. Mười hai tuổi cùng phụ thân ở Quân bộ của Đế quốc cùng nhau