“Ta tên là Chu Duy Thanh, mười sáu tuổi. Ách, ngành dự thi thì chờ chút, để ta hỏi lại”. Hắn quay đầu lại hỏi Thượng Quan Băng Nhi đang đứng phía sau: “Chúng ta muốn dự thi ngành nào vậy?”. Thượng Quan Băng Nhi ngẩn ra một lúc: “Ngành Chỉ huy quân sự”.
Lúc này Chu Duy Thanh mới quay người lại: “Ngành Chỉ huy quân sự. Ta là Tử tước của Đế quốc thiên Cung, có phải cũng được cho là Quý tộc hay không?" Cha của hắn chính là Nguyên soái của Đế quốc Thiên Cung, hắn cũng không thể bài xích Quý tộc, huống chi còn có thể giảm điểm trúng tuyển xuống nữa.
Nữ sinh chịu trách nhiệm ghi danh kia áy náy nói: “Thật là xin lỗi, ngoài Quý tộc đã được thừa nhận của bổn quốc ra, những quốc gia khác chỉ có thành viên của Hoàng thất mới được thừa nhận thân phận là Quý tộc. Cho nên, nếu ngươi muốn ghi danh, chỉ có thể thừa nhận thân phận bình dân”.
Ánh mắt lạnh lẽo, Chu Duy Thanh thản nhiên nói: “Vậy thì bình dân đi”. Một cỗ bi ai cùng khuất nhục giờ khắc này không khỏi chạy lên não, nước nhỏ lực yếu, ngay cả thân phận Quý tộc cũng không được thừa nhận. Vì ở trong liên bang Phỉ Lệ, quốc gia của mình nhỏ yếu, thân là quốc dân, hắn có loại cảm giác không thể đứng thẳng thắt lưng được. Vào lúc này, hắn đột nhiên hiểu được tại sao cha mình lại mất ăn mất ngủ huấn luyện binh lính, mang binh đánh trận không ngừng, tất cả những thứ này cũng là vì muốn quốc gia trở nên cường đại a!
Thượng Quan Băng Nhi cảm nhận được tâm tình biến hóa của Chu Duy Thanh, cũng nhanh chóng ghi danh, sau đó cùng hắn cùng nhau cầm phiếu báo danh đi ra khỏi đám người.
“Tiểu Béo, đừng nghĩ quá nhiều. Mục đích mà chúng ta đến đây, không phải là vì muốn cho quốc gia của chúng ta trở nên cường đại hơn trong tương lai sao. Nhịn một chút gió yên sóng lặng, mục đích của chúng ta khi tới đây là để học tập, sau khi học được kiến thức đầy đủ, sẽ báo đáp cho Tổ quốc của chúng ta. Thiên phú của ngươi cao như thế, tương lai nhất định có thể dẫn dắt binh sĩ của Đế quốc Thiên Cung chúng ta mở rộng lãnh thổ, cường quốc cường binh”.
Chu Duy Thanh hăng hái gật đầu, kéo tay của Thượng Quan Băng Nhi: “Không phải là ta, là chúng ta. Bất luận ta ở nơi đâu, ta cũng không cho phép ngươi rời khỏi ta”.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn thần sắc cương quyết trong mắt của hắn, nàng đột nhiên phát hiện, Tiểu Béo của mình vào giờ khắc này tựa hồ có một chút thay đổi, dường như đã không còn là Tiểu Bàn chỉ biết cười đùa nữa rồi.Trong lòng chấn động thầm nghĩ, Tiểu Béo của ta đã trưởng thành rồi.
Ghi danh ở cửa của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, khảo hạch là ở bên trong Học viện. Bằng phiếu báo danh trong tay, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đi vào học viện.
Vừa vào cửa, là một quảng trường lớn trống trải, thiết kế giống như là một giáo trường, quảng trường rộng rãi có khoảng tám trăm đường chạy. Ở phía bên kia, đối diện cửa lớn của quảng trường, là tòa nhà Giáo Học Lâu có vóc dáng đồ sộ, cao sáu tầng, rộng ba trăm thước. Giáo Học Lâu toàn thân một màu gỉ sét, tỏa ra khí tức xơ xác tiêu điều nồng đậm.
Ba hạng mục khảo hạch của tân sinh đều được tiến hành trên quảng trường rộng rãi này, quyết định tân sinh có thể thông qua khảo hạch mà trúng tuyển hay không. Có bảng hiệu hướng dẫn rất rõ ràng cho tân sinh.
Chu Duy Thanh hướng về Thượng Quan Băng Nhi hỏi: “Băng Nhi, chúng ta trước tiên tham gia hạng mục nào? Ta nghĩ khảo hạch tân sinh này đối với ngươi là không thành vấn đế. Ta thì khó nói rồi”.
Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: “Tại sao đối với ta lại không thành vấn đề?”.
Chu Duy Thanh nói: “Ngươi không thấy trong ba hạng mục khảo hạch này có một cái là phỏng vấn sao? Lấy dung nhan tuyệt sắc của Thiên Cung đệ nhất mỹ nữ, vậy khẳng định là đạt điểm tối đa a! Hai hạng mục khảo hạch còn lại đại khái chỉ cần đạt được một ít điểm cũng có thể thông qua rồi. Ta thì khác, với bộ dạng của ta, phỏng vấn thì khỏi nói rồi, còn thi viết khảo hạch quân sự ta muốn kiếm một điểm cũng khó khăn”.
Thượng Quan Băng Nhi buột miệng cười, đập một cái lên bả vai hắn: “Không cho phép ngươi tự coi nhẹ mình, chưa thử qua làm sao biết. Đi thôi, vậy trước tiên đi thi hạng mục mà ngươi không nắm chắc khảo hạch quân sự”.
Thi viết khảo hạch kiến thức quân sự ở phía đông quảng trường, khảo hạch thực lực cá nhân ở phía tây quảng trường, mà ỡ giữa quảng trường là địa điểm phỏng vấn. Sắp xếp như vậy là để tránh cho khảo hạch thực lực cá nhân gây ồn ào ảnh hưởng đến thi viết bên kia.
Hai người tới địa điểm thi viết, bên này còn có bàn trống, một người phát cho bọn hắn một phần bài thi. Lão sư làm giám khảo nói cho bọn hắn biết không được phép trao đổi, mỗi người tự làm bài thi của mình. Sau khi làm xong liền trực tiếp nộp bài lên cho ít nhất hơn mười vị lão sư chấm bài phía trước. Trong lúc chấm bài thi, sẽ xác định thành tích. Lấy thời gian ngắn nhất để hoàn thành khảo hạch của thí sinh.
Trên bàn có sẵn bút, Chu Duy Thanh ngồi ở chỗ đó vừa nhìn vào đề thi thì không khỏi vui vẻ. Nếu như là khảo hạch về những kiến thức quân sự cụ thể như bài binh bố trận,... chắc chắn là hắn không kiếm được điểm. Bởi vì năm đó kinh mạch hắn bế tắc, Thiên Châu không thể thức tỉnh, Chu Đại nguyên soái cũng không còn trông cậy vào việc kế thừa y bát của con mình, vì vậy chẳng bao giờ dạy qua cho hắn kiến thức về phương diện quân sự. Nhưng đề thi này cũng không phải là kiến thức quân sự cứng nhắc, mà là trận điển hình.
Đề mục khảo hạch: Một ngôi thành nhỏ tứ cố vô thân bị quân địch vây quanh. Lúc này trong thành chỉ có năm ngàn quân thủ vệ, bình dân thì vài chục vạn, trong số những bình dân này có cả người già, phụ nữ và trẻ em. Quân địch mười vạn, hoàn toàn bao vây xung quanh thành kín mít, ít nhất phải ba ngày sau viện quân mới có thể tới được. Dưới tình huống như vậy, địch nhân lấy bình dân của quốc gia làm tiên phong, phát động tấn công.
Công thành chiến, lúc này, nếu như ngươi chính là Chủ tướng giữ thành sẽ lựa chọn như thế nào? Đề mục chỉ có một câu đơn giản như vậy, phía dưới là khoảng trống dùng để viết.
Chu Duy Thanh sau khi hơi do dự một chút, lập tức dùng bút viết như bay. Có thể nguyên nhân là trong khoảng thời gian này không ngừng vẽ phác thảo ngưng hình quyển trục, chữ hắn viết ra