Thiên Châu Biến

Để Minh Hoa làm tiểu thiếp của ngươi (1)


trước sau


Thấy Minh Hoa cầu khẩn như thế, Chu Duy Thanh không khỏi mềm lòng. Đầu tiên, hắn nhấc đầu gối khỏi bụng nàng, cuối cùng không nỡ buông tay, còn véo một cái trên kiều đồn đầy đặn rồi mới nhảy lùi trở lại. Hắn cũng không muốn trêu chọc Minh Hoa đến động chân hỏa để rồi lại nếm tuyệt chiêu Liêu Âm Thối của nàng.
Lúc Chu Duy Thanh lùi lại, Minh Hoa cơ hồ mềm nhũn ra, liền dựa vào tường dần trượt ngã xuống, thở ra từng hơi hổn hển.
Mặc dù là trong bóng đêm nhưng Chu Duy Thanh mơ hồ có thể cảm giác được nhiệt độ trong không khí chợt nhanh chóng giảm xuống, sát cơ như thực chất vẫn nồng đậm, vùn vụt xẹt qua người mình.
“Không phải là ngươi nói đã đến động khẩu hay sao, làm sao còn không đi ra ngoài a?” Luận về tài năng giả ngây giả dại, Chu Duy Thanh tuyệt đối không thua kém kẻ nào.

Dùng sức hít sâu một hơi, Minh Hoa miễn cưỡng vịn vào tường đứng dậy, nghiến chặt răng kèn kẹt, nhưng nàng vẫn còn nhẫn nhịn được. Tay phải vỗ lên vách tường tạo tiếng vang trầm đục, lộ ra một cửa động phía trên đỉnh đầu khoảng một thước, ánh sáng bên ngoài tràn vào, nhất đời làm cho địa đạo vốn âm u cũng sáng lên không ít.
Chu Duy Thanh nhìn thấy rõ ràng, lúc này nụ cười của Minh Hoa thật rạng rỡ, khuôn mặt đỏ hồng như táo chín. Chẳng qua là ánh mắt nàng nhìn mình có chút không dám khen tặng.
Qua một khắc ngắn ngủi điều chỉnh tâm trạng, lúc này, Minh Hoa đã khôi phục lại vẻ mặt như cũ, tay phải chống nhẹ vào cách tường, mũi chân nhún xuống đất, trực tiếp phóng lên.
Chu Duy Thanh cũng không dám chậm trễ bám sát sau lưng nàng, đồng thời cùng nhau rời khỏi địa đạo. Vừa ra khỏi địa đạo, một luồng không khí tươi mát mang theo hơi nước dịu dàng phả vào mặt họ. Lúc này, trước mặt bọn họ hiện lên một phiến sóng xanh biếc dập dờn.
Hồ nước thật lớn, mênh mông vô bờ bến, dưới ánh trăng sao soi chiếu, nhẹ nhàng gợn lên những cơn sóng nhẹ lăn tăn như khảm bạc, thật là mỹ cảnh đặc biệt rung động lòng người.
Hồ lớn như thế chỉ có thể là Hồ Phỉ Lệ nằm ở ngoại vi thành Phỉ Lệ mà thôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ bọn họ đã rời khỏi cửa Đông, ra khỏi nội thành.
Hồ Phỉ Lệ tọa lạc cách hướng Đông của Phỉ Lệ Thành chỉ vài trăm thước, nước trong sông đào bảo vệ thành cũng được dẫn vào từ hồ lớn này. Ra khỏi thành, chỉ cần xuyên qua rừng cây là có thể đến Phỉ Lệ Hồ. Lúc này là đêm khuya vắng người, không gian tĩnh lặng, những cơn gió đêm thổi đến nhè nhẹ mang theo không khí ướt át làm cho thần kinh của Chu Duy Thanh cũng sảng khoái mấy phần.
So sánh với tinh thần sảng khoái của hắn, lúc này Minh Hoa lại hận sao không thể lập tức giết hắn ngay được. Cũng đều hưởng thụ gió mát nhẹ đưa, nhưng nàng lại cảm thấy hai luồng khí lạnh như băng từ phía dưới truyền lên.

“Mỹ nữ, ta cũng biết là bản công tử vốn anh tuấn tiêu sái, nhưng ngươi cũng không cần phải nhìn ta đắm đuối đến như vậy! Ngươi đừng há hốc mồm nữa, coi chừng gió lọt vào lại đau bụng! Có gì muốn khen ngợi bản công tử thì nói ra nhanh đi nào?” Chu Duy Thanh đi tới một tảng đá lớn bên hồ, ngồi xuống nói.
“Ta thật muốn lập tức mang tên khốn nhà ngươi bằm thây thành vạn mảnh.” Minh Hoa oán hận nói. Cho dù ngày hôm qua nàng suýt bị Chu Duy Thanh hút khô sinh mệnh lực cùng thiên lực, nàng cũng không oán hận người này như bây giờ.
Trên mặt Chu Duy Thanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ nói: “Ngộ biến phải tùng quyền, phải suy nghĩ vì an toàn của ta. Ngươi đột nhiên xoay người, còn dùng tay đẩy ta đi thì không lẽ ta phản ứng một chút cũng không được? Ai bảo ngươi không chịu lớn tiếng nhắc nhở ta trước, rồi bây giờ lại trách ta à? Huống gì, không phải chỉ là tiếp xúc thân thể một tẹo hay sao? Ngươi có cần phản ứng đến như vậy không hả?”
Chỉ tiếp xúc một tẹo? Còn nói là một tẹo ư? Giờ này khắc này, kiều đồn của Minh Hoa đã bị hắn thân ái vẫn đang truyền đến từng trận tê dại. Lúc đầu, hắn đã xoa hết mấy chục cái mà giờ còn dám nói là tiếp xúc một tẹo, cũng còn chưa kể đến thân thể của hai người đã dán chặt lên nhau.
“Chu Duy Thanh, trong cuộc đời của ta, người vô sỉ nhất mà ta thấy chính là ngươi đó!” Lời nói của Minh Hoa cơ hồ giống như tiếng rít phát ra từ kẽ răng.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc một tiếng, rồi đáp: “Tạ ơn ngài đã khen tặng. Nhưng ngươi cũng không phải là người đầu tiên nói những lời này và cũng chắc chắn

không phải là người cuối cùng. Bây giờ, ngươi hãy nói chính sự nhanh lên. Nói xong, ta còn muốn trở về đi ngủ!” Ngoài mặt của hắn thì vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng trên thực tế hắn cũng mang cảm giác của bản thân tăng lên đến cực hạn, yên lặng cảm thụ biến hóa xung quanh có gì khác lạ hay không. Nếu Minh Hoa có can đảm một mình dẫn hắn ra ngoài thì nhất định phải có chuẩn bị. Có thể nàng có ác ý, hoặc là có kế hoạch gì đấy, thậm chí sẽ sắp sẵn mai phục.
Thật may mắn! Khi hắn tra xét trên dưới rõ ràng cũng không phát hiện động tĩnh gì, Chu Duy Thanh mới ổn định tâm trạng vài phần. Chỉ bằng vào Minh Hoa còn chưa có thể tạo cho hắn uy hiếp gì quá lớn.

Minh Hoa rất khó khăn mới có thể hồi phục tâm tình của mình, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Nói trắng ra, mặc dù ta không biết ngươi dùng biện pháp gì để ẩn tàng thuộc tính Ý Châu của mình, nhưng ta khẳng định, ngươi tuyệt đối không chỉ có một thuộc tính là Không Gian mà thôi. Ngươi cũng không cần phản bác, trước tiên hãy nghe ta nói cho hết.”
“Ở trong giới Thiên Châu Sư, có một phần tồn tại đặc thù. Bọn họ khi giác tỉnh Thiên Châu Tiên thiên hoặc là tiến cấp Hậu thiên, tự thân thuộc tính của Ý Châu sẽ xuất hiện dị biến, sinh ra một loại thuộc tính mà người thường không thể hiểu được. Thuộc tính này cũng làm người ta úy kị. Những Ngự Châu Sư bình thường gọi thuộc tính này là Tà Ác thuộc tính. Loại thuộc tính này dĩ nhiên là Tà Ác, nhất là nó làm cho người ta bị mất hết lý trí. Vì vậy, mới dùng chữ Tà Ác để hình dung. Đối với Thiên Châu Sư có thuộc tính này thì cách gọi trên thật sự không công bằng với họ. Ta gọi bọn họ là Tà Châu Sư!”
Chu Duy Thanh nói: “Ngươi nói đến những thứ Thiên Châu Sư tà ác gì gì đó để làm gì? Bọn họ cũng đã bị Thác Ấn Cung ở các quốc gia truy sát. Theo ta nghe đồn, mỗi một tên Tà Châu Sư lúc giác tỉnh phải có tế phẩm. Hơn nữa, rất nhiều tế phẩm cũng chính là thân nhân của họ. Do đó khiến cho tính cách của bọn họ biến đổi thật lớn, làm hại đại lục. Làm sao từ trong miệng ngươi bọn họ lại nghe có vẻ phải chịu oan uổng rất lớn?”
Minh Hoa ánh mắt run lên: “Vốn chính là oan uổng. Tin tức của ngươi bất quá chỉ là loại vỉa hè mà thôi, căn bản là không biết nguyên nhân thật sự vì sao bọn họ lại bị truy sát. Không sai, tình trạng này vẫn tồn tại chân thật, nhưng đã là chuyện tình của mấy ngàn năm trước. Nhưng chỉ có Tà Châu Sư đời thứ nhất, ở thời điểm giác tỉnh mới xảy ra tình huống hành hạ thân nhân cho đến chết. Mà Tà Châu Sư có thể lưu truyền hậu đại từ đời này sang đời khác. Vì vậy, bọn họ đối với đời sau của mình, khi thức tỉnh bổn mạng châu hoặc khi tấn cấp sẽ có sự chú ý đặc biệt. Vì thế, bọn họ sẽ chọn lựa tế phẩm là chồng hoặc vợ tương lai, trực tiếp mang đến trước mặt Tà Châu Sư khi cần họ cần tế phẩm. Hơn nữa, ở thời điểm cuối cùng sẽ cứu những người này. Căn bản là không còn chuyện gì tà ác, cũng như nội tâm của những Tà Châu Sư cũng không bị thay đổi.”
“Hả? Còn có cách giải thích như vậy à? Ta nghe được ý của ngươi làm sao cũng không giống như những gì ta vốn nghe được? Tà Châu Sư không lẽ chỉ cần tế phẩm ở lần giác tỉnh bản mạng châu đời đầu tiên a?” Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi.
Minh Hoa khinh thường hừ một tiếng, đáp: “Đó là do ngươi cô văn quả lậu thôi. Chỉ có Tà Châu Sư đời thứ nhất khi tự thân giác tỉnh bản mạng châu mới xuất hiện tình trạng như vậy. Nhưng huyết mạch thuộc tính đời sau của bọn họ cũng không thuần chất bằng đời trước. Vì vậy, phải cần rất nhiều thiên lực cùng khí huyết trưởng thành, sau đó mới có thể thức tỉnh. Tà thuộc tính giác tỉnh càng sớm, tác dụng sẽ càng cường đại.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện