Thiên Châu Biến

Để Minh Hoa làm tiểu thiếp của ngươi (2)


trước sau


“ Nếu như đến cảnh giới lục châu vẫn còn chưa thức tỉnh mà nói...như vậy, cho dù trong tương lai có thức tỉnh, cũng không thể nào thi triển được kỹ năng cường đại nhất là Tà ma biến của Tà Châu Sư rồi. Sở dĩ Thác Ấn cung trên đại lục truy sát tất cả Tà Châu Sư, cũng bởi nguyên nhân Tà ma biến. Tà ma biến có thể làm thực lực một gã Thiên Châu sư trong một thời gian ngắn tăng lên ít nhất là gấp đôi. Mà tuyệt đại đa số Thiên Châu sư cũng không được năng lực như thế, bọn họ e sợ nếu để Tà Châu Sư phát triển như thế sẽ thay thế mình, cho nên luôn cố gắng tìm những lý do chính đáng, những thời điểm phát hiện ra Tà Châu Sư, bọn họ sẽ tiến hành đả kích một cách toàn diện. Thế nên, mấy ngàn năm nay, số lượng Tà Châu Sư chân chính truyền thừa xuống rất ít.
Mà hầu hết những Tà Châu Sư mới thức tỉnh đều bị bóp chết ở giai đoạn sơ kỳ. Vì sinh tồn, những nhóm Tà Châu Sư truyền thừa xuống, liền đoàn kết lại, thành lập một tổ chức, tên là Thiên Tà giáo."
Chu Duy Thanh nghe những lời nàng nói rất chân thành, không có chút nghi ngờ nào. Minh Hoa giải thích về Tà Châu Sư so với Thượng Quan Băng Nhi thì cặn kẽ hơn, cũng chân thật hơn rất nhiều. Đương nhiên, nàng cũng hơi phóng đại về Tà Châu Sư một chút, không thể nào quá tin tưởng.
"Nói như vậy, ngươi chính là Tà Châu Sư đời sau, cũng chính là thành viên Thiên Tà giáo?" Vẻ mặt Chu Duy Thanh vẫn như cũ, mỉm cười nói. Minh Hoa muốn từ trên nét mặt của hắn nhìn ra một chút gì đó, nhưng rốt cuộc cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Minh Hoa gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu như ta đã nói ra với ngươi những điều này, cũng không có ý định giấu diếm điều gì nữa rồi. Ta chính là đời sau của Tà Châu Sư, có điều, Tà thuộc tính của ta còn chưa thức tỉnh mà thôi. Tà thuộc tính của ngươi đúng là thức tỉnh rồi, mới có thể làm cho Minh Giới Chi Hoa của ta cảm nhận được một chút hơi thở Tà thuộc tính a.....”
Vẻ mặt Chu Duy Thanh mờ mịt nói:" Cái gì mà có Tà thuộc tính rồi? Người nào lại tung tin đó cho ngươi vậy, ta có Tà thuộc tính lúc nào a? Không có a!"

Minh Hoa cười lạnh nói:" Còn không chịu thừa nhận sao? Nếu như ngươi không có Tà thuộc tính, làm sao có thể chống cự được với Minh Giới Chi Hoa của ta, có thể hóa giải kỹ năng Hấp Huyết của Minh Giới Chi Hoa, hơn nữa còn thi triển kỹ năng phản cắn nuốt. Ngươi chẳng những đã sớm thức tỉnh, hơn nữa, còn là kỹ năng tiên thiên cường đại nhất sau khi thức tỉnh Tà thuộc tính, Thôn Phệ. Dĩ nhiên, nếu như ta không đoán sai, hiện tại ngươi căn bản không biết nên sử dụng như thế nào đối với kỹ năng cắn nuốt a, dù sao ngươi cũng chỉ mới có tu vi Tam châu mà thôi."
Chu Duy Thanh thản nhiên nói:" Ngươi nói với ta những thứ này có ý nghĩa gì đây. Bất luận là ta có Tà thuộc tính hay không, việc đó cùng ngươi có quan hệ gì?..."
Minh Hoa nghe vậy không nhịn được liền lập tức phản bác:" Vì sinh tồn. Mới vừa rồi ta đã nói, những người Tà Châu Sư như chúng ta chỉ có thể đoàn kết, ở chung một chỗ, đến lúc đó mới đủ sức đối trọng với Thác Ấn cung, ngươi là Tà Châu Sư thức tỉnh đời thứ nhất, tương lai Tà thuộc tính của ngươi nhất định có thể phát triển đến trình độ có thể chống đỡ được tam đại thánh thuộc tính. Chỉ có những Tà Châu Sư Tà thuộc tính đời thứ nhất mới có thể đạt đến đẳng cấp Thánh thuộc tính. Thiên Tà giáo cần ngươi để có thêm chỗ dựa."
"Nga? Thiên Tà Giáo kia có thể cho ta cái gì đây?" Chu Duy Thanh cười híp mắt nói.
Minh Hoa cho rắng tâm hắn đã động, thần sắc rõ ràng cũng buông lòng bớt mấy phần. "Dĩ nhiên có rất nhiều, ví dụ như, phương pháp tu luyện Tà thuộc tính, phương pháp thác ấn, vận dụng Tà thuộc tính. Bản giáo cũng có thể cho phép ngươi được xem Thiên Tà thánh điển, chỉ có như thế, ngươi mới có thể hoàn toàn khống chế được Tà Ma Biến của mình, để cho thực lực của bản thân phát huy ra một cách hoàn mỹ.
"Chỉ có những thứ này?..." Chu Duy Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, lộ vẻ dường như rất không ưng ý.
Minh Hoa hơi giận nói:" Ngươi còn nghĩ muốn được cái gì nữa hả? Thời điểm ngươi gặp phải nguy hiểm, bản giáo sẽ tận lực bảo vệ ngươi, trợ giúp ngươi. Thậm chí, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Thiên Tà giáo, ta...ta đồng ý gả cho ngươi." Nàng rốt cuộc phải cắn răng nói ra bài tẩy của mình. Chu Duy Thanh trừng to hai mắt, nói:" Nhưng mà, ta đã có lão bà rồi a! Chẳng lẽ ngươi nguyện ý làm tiểu thiếp?"
"Ngươi..." Minh Hoa hận không thể xé nát cái khuôn mặt đáng ghét kia. Nếu như không phải hắn là Tà Châu Sư đời thứ nhất, có được tà thuộc tính thuần khiết nhất, nàng làm sao có thể nguyện ý gả cho hắn chứ? Bất luận là tướng mạo Chu Duy Thanh hay bộ dáng của hắn đều làm cho nàng vô cùng chán ghét. Nhưng vì Thiên Tà Giáo, nàng không thể không ra sức cố gắng.
Mắt thấy Minh Hoa giận đến nỗi muốn bốc hỏa, Chu Duy Thanh từ trên tảng đá, đứng dậy nói:" Như vậy, để có thể nhận được nhứng thứ này, ta cần phải làm những gì? Các ngươi có thể tín nhiệm ta đến thế sao?"
Minh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói:" Đương nhiên là có hạn chế rồi. Chỉ cần ngươi đón nhận sự tẩy lễ của giáo chủ, thì đã là một phần tử trong chúng ta rồi."
Chu Duy Thanh chợt nói:" Tẩy lễ? Ta hiểu rồi, ắt hẳn không sai biệt lắm, chính là Hắc Ám phong ấn sao. Thậm chí là một nếu so sánh với Hắc Ám phong ấn, có phần lợi hại hơn nhiều, đúng không?"
Minh Hoa không hề lên tiếng, thậm chí nàng không muốn nói với ngươi này thêm câu nào nữa. Nếu không phải mang nhiệm vụ trên ngươi, nàng tuyệt sẽ không có bất kì liên hệ với tên khốn kiếp ghê tởm đang đứng trước mắt.

"Lão sư, tâm ý của ngài, ta xin nhận. Đáng tiếc a! Ta không phải là Tà Châu Sư đời thứ nhất như những gì ngài nói, ta cũng không có thuộc tính Tà Ác. Ngài cũng nhìn thấy, Ý Châu của ta chính là Kim Lục Miêu Nhãn, tiêu chuẩn Thiên Châu sư Không Gian hệ. Hơn nữa ta còn là một gã Ngưng Hình sư. Mệt mỏi rồi, ta phải về đi ngủ đây..."
Chu Duy Thanh duỗi lưng một cái, làm ra bộ dạng muốn xoay ngươi bỏ đi.
"Ngươi..." Minh Hoa rốt cuộc cũng đã bạo phát đến tận cùng, Thiên lực từ trong cơ thể nàng chợt bắn ra, Ngưng hình sáo trang của nàng trong nháy mắt đã xuất hiện trên người.
Chu Duy Thanh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng như băng tuyết, bị

ánh mắt rét lạnh kia chiếu vào, Minh Hoa không thể nào trực tiếp nhào lên.
"Không nên cố gắng khiêu chiến với tính nhẫn nại ít ỏi của ta. Ta sẽ cho rằng hôm này ta không nghe thấy gì hết. Ngươi cũng có thể làm giống hệt như ta. Như vậy, chúng ta còn có thể bình yên vô sự. Minh Hoa, Tà Châu Sư các ngươi sống không dễ dàng, ta có thể hiểu được, nhưng mà, không nên ép ta giết ngươi."
Mới vừa rồi nghe những lời nói của Minh Hoa, hơn nữa lúc trước mối quan hệ cũng thân mật, làm hắn có chút chột dạ trong lòng, Chu Duy Thanh bỏ đi ý nghĩ giết chết nàng, hắn đúng là một gã Tà Châu Sư, hắn cũng muốn học tập cách vận dụng Tà thuộc tính, nhưng mà, hắn tuyệt nhiên sẽ không để cho bất kì loại phong ấn hạn chế kỹ năng nào xuất hiện trên người mình. Như vậy, hắn sẽ không còn tự do nữa, chỉ có thể phó mặc cho Thiên Tà giáo tùy ý sử dụng. Đây tuyệt đối là chuyện hắn không muốn làm. Bởi vậy, hắn dùng cách của mình, thẳng thừng cự tuyệt Minh Hoa.
Minh Hoa lạnh lùng nói:" Biết nhiều bí mật của chúng ta như vậy, ngươi lại nghĩ có thể bỏ đi dễ dàng vậy sao? nếu như ta bị bại lộ, người chết sẽ không phải chỉ có một mình ta. Chúng ta không bao giờ mạo hiểm. Nếu hôm nay ta đã nói những điều này cho ngươi, ngươi sẽ không có lựa chọn thứ hai..."
"Vậy hiện tại là ngươi đang uy hiếp ta...?" Chu Duy Thanh thản nhiên nói.
Một tiếng hừ lạnh lùng, " Chính xác là uy hiếp. Chu Duy Thanh, hiện tại ngươi chỉ có hai con đường, một là gia nhập Thiên Tà giáo, cùng chúng ta đứng chung một chiến hào, nhận sự tẩy lễ của giáo chủ. Như vậy, sau này chúng ta sẽ là đồng bọn. Nếu như không nghe lời, ngày này năm sau hẳn sẽ là ngày giỗ của ngươi."
"Chỉ bằng một mình ngươi sao?" Trong mắt Chu Duy Thanh, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, vừa rồi cố đè nén sát khí xuống, lại lần nữa dâng trào. Minh Hoa cứ mãi dây dưa không buông, cho dù hắn đối với Thiên Tà giáo có chút đồng tình, cũng sẽ xuống tay không nương tình với nàng.
"Bằng vào một mình nàng dĩ nhiên sẽ không được. Nhưng mà, nếu như có ta nữa thì sao?" Một thanh âm trầm thấp hết sức nắm chắt đột nhiên vang lên. Hơn nữa vang lên gần như trong gang tấc. Bóng đen chợt lóe lên, bên cạnh Minh Hoa đã xuất hiện thêm một bóng người.
Lần này, sắc mặt Chu Duy Thanh hơi biến đổi. Phải biết rằng, lúc trước hắn đem cảm giác của mình trải rộng ra phạm vi lớn nhất, vốn có thuộc tính Hắc Ám, Tà thuộc tính cùng với thân thể sau khi dung hợp Hắc châu, cảm giác của hắn so với những Ngự Châu sư đồng cấp khác cường đại hơn nhiều. Nhưng hắn căn bản không mảy may phát hiện ra tung tích của người này. Chỉ có một cách giải thích chuyện này, tu vi của ngươi này vượt xa hắn rất nhiều.

Đứng bên cạnh Minh Hoa, thân hình người này, cao không chênh lệch nhiều lắm so với Chu Duy Thanh, lưng dài vai rộng, một mái tóc đen xõa lặng lẽ trên bờ vai.
Trường bào màu đen trên người hết sức mộc mạc. Nhưng mà, Chu Duy Thanh vẫn như cũ có thể nhận ra thân phận của hắn. Bởi vì tướng mạo của hắn quá giống Minh Dục. Hẳn có thể nắm chắc bảy phần, Minh Hoa cũng có mấy phần giống hắn.
"Ngươi là phụ thân của Minh Dục?..." Chu Duy Thanh trầm giọng hỏi.
Hắc y nhân khẽ mỉm cười, gật đầu nói:" Không tệ, ta tên là Minh Vũ. Cũng là phó thống soái tiền nhiệm quân bộ của Phỉ Lệ đế quốc. Sau khi Minh Dục thăng chức lên làm quân đoàn trưởng, ta mới thôi chức vụ này, trở thành một gã quan quân dự bị. Ở Phỉ Lệ đế quốc, người cùng một nhà, không thể cùng đồng thời đảm nhiệm chức vị quan trọng từ quân đoàn trưởng trở lên. Tiểu bằng hữu Chu Duy Thanh, ta nghĩ, hiện tại chúng ta hẳn có thể nói chuyện một chút rồi."
Mặc dù Minh Vũ không xuất ra bản mạng châu của hắn, hơn nữa thậm chí không mang đến cho Duy Thanh nửa phần cảm giác nguy hiểm, nhưng mà, lúc này, sau lưng Chu Duy Thanh mồ hôi lạnh đã túa ra ướt cả lưng áo. Hắn ngàn lần không nghĩ tới, chỉ là lần thứ hai nhìn thấy Minh Hoa, nàng liền quả quyết mời tới một vị cường giả để đối phó với mình. Dự đoán sai lầm đã làm hắn lâm vào nguy cơ cực độ.
Minh Vũ thấy hắn không nói gì, khẽ mỉm cười nói:" Ngày hôm qua Hoa Hoa đã nói với ta tình huống của ngươi, ta vô cùng kinh ngạc. Dù sao, Tà Châu Sư đời thứ nhất thực sự là nhiều năm nay chưa từng xuất hiện. Nhất là, trưa hôm nay, khi trở về, nàng còn nói cho ta biết, ngươi là một gã Ngưng Hình Sư, điều đó càng làm ta thêm hứng thú với ngươi. Trừ thân phận kia của ta, ta là người phụ trách Thiên Tà giáo ở Phỉ Lệ đế quốc. Nếu như ngươi chịu gia nhập Thiên Tà giáo, như vậy, ta đảm bảo, tương lại ngươi nhất định có thể đột phá Cửu châu, lên cảnh giới cao hơn. Thậm chí có thể trở thành giáo chủ đời sau của Thiên Tà giáo. Ta biết ngươi không muốn bị phong ấn, nhưng mà, ngươi phải hiểu rằng, có cho đi thì mới có nhận lại. Thậm chí, ta có thể đáp ứng, để Minh Hoa làm tiểu thiếp của ngươi...”
Nói tới đây, hắn hơi dừng lại một chút, "Những điều kiện có thể đưa ra ta đã nói hết cho ngươi nghe rồi. Nếu như ngươi vẫn cự tuyệt, như vậy, không còn cách nào khác, vì sự an toàn của bản giáo ở Phỉ Lệ đế quốc, ta đành phải cho ngươi im lặng vĩnh viễn. Như thế nào, chấp nhận hay chống đối, ta tin tưởng ngươi là người thông minh, hẳn sẽ biết lựa chọn như thế nào?"
Vừa nói, Minh Vũ chậm rãi nâng tay trái của mình lên, màu trắng sáng lóng lánh, tổng cộng chín khỏa Băng Chủng Phỉ Thuy trong suốt lặng lẽ hiện lên, rõ ràng hắn so sánh với Chu đại nguyên soái thì mạnh mẽ hơn nhiều, tu vi đạt tới cảnh giới thượng vị Thiên Tông Cửu châu.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện