Thiên Châu Biến

Tông Cấp Thiên Thú Ý Châu thác ấn (2)


trước sau


Chu Duy Thanh quay đầu lại cười với nàng một cái, đưa ra một cái thủ thế tự tin xong liền bước vào trong thông đạo.
Nhìn bóng hắn rời đi, Thượng Quan Băng Nhi lông mi nhíu lại, Chu Tiểu Béo này hôm nay vì sao đổi tính như vậy? Bình thường miệng hắn toàn nói bậy, không ngừng kích thích giới hạn của mình, nhưng hôm nay lại như một người khác, giống như hắn thật sự hàm hậu giống bề ngoài vậy.
Nàng không biết, Chu Duy Thanh sau khi đi vào thông đạo, nhéo nhéo mặt, hắn cố nén không nói bậy, không biết vất vả đến dường nào nữa.
"Hình như có chút hiệu quả a! Xem ra, sắc lão nhân nói có chút đạo lý. Muốn cho mỹ nữ doanh trưởng tiếp thụ ta, vẫn như cũ là không được a."
Đi thẳng theo thông đạo về phía trước, Chu Duy Thanh cảm thấy thông đạo này dường ngư có chút nghiêng nghiêng về phía dưới, đi chừng hai trăm thước mới bắt đầu có lối rẽ, thất quải bát nhiễu một hồi mới thấy một căn phòng trống trải xuất hiện trước mặt hắn.
Bên trong phòng không có nhiều đồ vật này nọ lắm, chỉ có ba thông đạo lại xuất hiện trước mặt Chu Duy Thanh, phía trên ghi ba chữ thiếp vàng thật lớn Sư, Tôn, Tông.

Bên cạnh có một cái bàn, đằng sau là một lão giả mặc trường bào Thiên Châu Sư, nhưng trên trường bào lại không có dấu hiệu đại biểu cấp bậc. Lúc này tựa hồ vì còn sớm, cũng không có ai khác.
"Giao tiền." Lão giả hờ hững nói.
Chu Duy Thanh đi về phía trước, giao ra trương kim tệ trữ trị tạp màu đỏ, nói: "Tiền bối, ta muốn tiền vào Tông Cấp Phong thuộc tính để thác ấn."
"Tông Cấp?" Lão giả kia sửng sốt một chút, đánh giá Chu Duy Thanh vài lần.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: "Kỳ thật chỉ muốn kiến thức Tông Cấp Thiên Thú bộ dáng ra sao thôi, ta nghe người ta nói Tông Cấp Thiên Thú vô cùng cường hãn nha."
Lão giả lãnh đạm nói: "Tùy ngươi, chỉ cần giao tiền là được." Nói xong, hắn lấy ra một cái trang bị ký lục chuyên dùng để giao dịch kim tệ trữ trị tạp. Rất nhanh xoát mất một vạn kim tệ, tựa hồ sợ Chu Duy Thanh hối hận vậy. Đem màu đỏ trữ trị tạp đưa lại cho hắn, đồng thời còn đưa thêm một cái tiểu viên bài. (viên: hình tròn, bài này tương tự những từ như thẻ bài, kim bài..., đại khái là một cái cục hình tròn thôi - DG)
"Tối đa bốn giờ, khi thác ấn, tay ấn đầu Thiên Thú. Đi đi."
"Đa tạ tiền bối."
Lão giả vẫn nhìn Chu Duy Thanh tay cầm viên bài đi vào thác ấn thông đạo Tông Cấp Phong Hệ Thiên Thú, mới khinh thường hừ một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình, không biết tiểu tử ngốc này tính toán dựa vào vận khí hay là một bại gia tử đây."
Không đến nửa canh giờ sau, lão giả cũng sắp chợp mắt bỗng nhìn thấy Chu Duy Thanh đi ra từ trong Tông Cấp thông đạo, vẻ mặt suy sụp.
Chu Duy Thanh trả tiểu viên bài lại cho lão giả, thở dài một tiếng: "Tông Cấp Thiên Thú rất khủng bố."
Lão giả hừ một tiếng, nói: "Người trẻ tuổi không cần mơ mộng cao xa, lần sau đi vào Sư Cấp thông đạo a, cơ hội có thể cao hơn một chút. Một vạn kim tệ một lần, lấy tuổi của ngươi, cho dù cha ngươi là thân vương cũng không thể chống đỡ nổi đến lúc ngươi thác ấn thành công."

"Đúng, đúng, ngài giáo huấn rất đúng." Chu Duy Thanh khúm núm đáp lời, ủ rũ xoay người rời đi .
Khi hắn lại bước lên thông đạo khi đi vào, thần sắc chợt biến đối, trong mắt tràn ngập vẻ cao ý, dùng sức nắm chặt tay một cái.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Chu Duy Thanh đều đến Thác Ấn Cung một lần, cơ hồ mỗi lần đều đi vào dũng đạo khác nhau, chỉ có hai ngày cuối cùng là giống nhau mà thôi. Mà Thượng Quan Băng Nhi rất ít khi rời khỏi phòng, tiếp tục cố gắng ngưng hình Ngự Phong Ngoa của nàng.
Sau năm ngày, Chu Duy Thanh đã tiêu hết trữ trị tạp mà Thượng Quan Băng Nhi cho hắn, cũng ở lại trong phòng

yên lặng tu luyện, tựa hồ như chưa từng có gì xảy ra vậy.
Thời gian mà Thượng Quan Băng Nhi dùng để ngưng hình có thể đầy đủ chứng minh cho Chu Duy Thanh biết sự khó khăn của Thể Châu ngưng hình, suốt hai tháng, dùng 61 ngày nàng mới hoàn thành ngưng hình Ngự Phong Ngoa.
Mắt thấy tân binh doanh cũng sắp xong, thân là doanh trưởng tự nhiên nàng phải lập tức trở về, cùng Chu Duy Thanh cáo biệt với Phong Vũ và Hô Duyên Ngạo Bác, hai người ra khỏi Phi Đà Thành, hướng về Thiên Cung Đế Quốc.
"Chu Tiểu Béo, vẫn chưa kịp hỏi ngươi, ngươi thác ấn thành công sao?" Thượng Quan Băng Nhi một bên gia tốc đi trước, một bên hỏi Chu Duy Thanh.
Hai tháng qua, trừ bỏ khi ăn cơm ngẫu nhiên nói vài câu, cơ hồ hai người chưa nói chuyện. Ở trong tiểu viện của Hô Duyên Ngạo Bác, nàng cũng không tiện hỏi đến chuyện Chu Duy Thanh thác ấn. Làm nàng hết sức kỳ quái là, Chu Duy Thanh tựa hồ thật sự trở thành thân binh của nàng, từ ngày đi đến Thác Ấn Cung lần thứ hai đến giờ, chưa thấy nói điều gì quá phận với nàng.
"Giữ bí mật được không? Doanh trưởng, ngươi không phải đã nói sao? Ý Châu kỹ năng là bí mật trọng yếu nhất của Thiên Châu Sư." Chu Duy Thanh thần bí hề hề nói.
Thượng Quan Băng Nhi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự thành công ?"
Chu Duy Thanh mỉm cười nói: "Về sau ngươi sẽ biết ."

"Không nói thì thôi." Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, không để ý tới hắn nữa, tiếp tục chạy đi.
Theo thời gian trôi qua, Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng cảm giác được Thiên Lực của Chu Duy Thanh tiến bộ không ít, tuy vẫn không thể so sánh với mình, nhưng thời gian duy trì tăng phúc dài hơn nhiều.
Mà trên thực tế, khi Chu Duy Thanh thức tỉnh Thiên Châu, kỳ thật thân mình cũng không có lượng Thiên Lực tương xứng với tứ trọng Thiên Tinh Lực, chỉ đột phá về cảnh giới mà thôi. Có hai tháng tu luyện này, Thiên Lực trong cơ thể hắn quả thật sung túc hơn nhiều.
Dọc theo đường đi vẫn như trước là Chu Duy Thanh nấu cơm, tuy rằng khi rảnh hắn có nói giỡn một hai câu với Thượng Quan Băng Nhi, nhưng so với lúc trước tựa như hai người vậy. Mãi cho đến mười ngày sau hai người đã trở lại quân doanh, Thượng Quan Băng Nhi vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Dù sao đi nữa, Chu Duy Thanh cũng là nam nhân mà nàng thất thân, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, nàng cũng khó tránh khỏi quan sát hắn nhiều hơn một chút. Chuyển biến của Chu Duy Thanh chính nàng cũng không thể nói rõ là tốt hay xấu nữa.
Bên ngoài Thiên Cung Thành, quân doanh.
"Doanh trưởng, ngài đã trở lại." Tiêu Sắt vẻ mặt mỉm cười nhìn Thượng Quan Băng Nhi, chào nàng một cái theo nghi thức quân đội.
Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh vừa trở lại quân doanh, thay một thân quân trang, nàng liền đi vào trong quân trướng của mình. Rời khỏi ba tháng, nàng cũng rất nóng lòng muốn biết tình hình tân binh.
"Tiêu đội trưởng, tình hình tân binh doanh thế nào? Hẳn là sắp xong a?"
Tiêu Sắt liếc liếc mắt Chu Duy Thanh đứng đằng sau Thượng Quan Băng Nhi, nói: "Còn ba ngày nữa là chấm dứt tân binh doanh, tình hình ngài không nên hỏi ta, trước khi đi chẳng phải ngài phái Mao Lợi trung đội trưởng phụ trách đám tân binh lần này sao?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện