Tiêu Sắt trêu chọc nói: "Tùy tiện rời cương vị công tác thủ trưởng sao? Doanh trưởng yên tâm, ta đã đem việc ngài tùy ý rời khỏi cương vị công tác báo về quân bộ rồi. Ba ngày sau tân binh doanh chấm dứt, nếu trong tân binh đại tái, tân binh của tam doanh chúng ta thảm bại, chỉ sợ vị trí doanh trưởng của ngài phải lung lay a. Thiên Châu Sư đúng là nhân tài vậy, nhưng không có nghĩa là soái tài (soái trong tướng soái, ý nói là tướng giỏi - DG)."
Nói xong câu đó, Tiêu Sắt quay người bước đi, Thượng Quan Băng Nhi tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra.
Chu Duy Thanh vẫn đứng bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi, nhìn thấy Tiêu Sắt sắp đi khỏi, bước ra định đuổi theo, hắn đã sớm không vừa mắt tiểu bạch kiểm này.
Thượng Quan Băng Nhi đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Chu Duy Thanh, lắc lắc đầu.
Mãi đến khi Tiêu Sắt biến mất khỏi cửa, Chu Duy Thanh nhịn không được hỏi: "Doanh trưởng, vì sao ngươi không để ta giáo huấn hắn một chút? Tiêu Sắt này đến tột cùng là cái thứ gì?"
Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: "Tiêu đội trưởng là con trai độc nhất của đế quốc tài vụ đại thần Tiêu Vân Thần hầu tước đại nhân, nếu không, ngươi nghĩ ta và ngươi sẽ nhịn hắn đến tận bây giờ sao?"
Nghe Thượng Quan Băng Nhi nói xong, Chu Duy Thanh cũng chấn động: "Không thể nào? Tiêu hầu tước được xưng là đế quốc tài thần. Thiên Cung Đế Quốc của chúng ta ngày càng phát triển, có thể nói đều là công lao của lão nhân gia. Làm sao lại sinh ra đứa con kiêu ngạo như vậy?"
"Ngươi cũng biết Tiêu hầu tước?" Thượng Quan Băng Nhi có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc này Chu Duy Thanh ý thức được lỡ lời, vội vàng bổ cứu: "Mọi người vẫn nói Thiên Cung Đế Quốc chúng ta có hai đại công thần, một vị chống ngoại, một vị bình nội. Chống ngoại là Chu Đại nguyên soái, bình nội không phải là Tiêu hầu tước sao?
Thượng Quan Băng Nhi gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật, cũng khó trách Tiêu Sắt đối sử với ta như vậy. Khi ta chưa đến tam doanh, vị trí doanh trưởng này vẫn để trống, hắn tuy không phải Ngự Châu Sư, nhưng cũng rất có tài trong việc cầm quân, vốn là người có hy vọng kế nhiệm chức doanh trưởng nhất, lại bị ta đoạt mất, cũng khó trách hắn không thoải mái. Tiêu Sắt đệ tam trung đội cũng là vương bài chủ lực của tam doanh chúng ta."
Lúc này sắc mặt của Chu Duy Thanh rõ ràng trở nên cổ quái rồi lại không phải cổ quái, trong đầu hồi tưởng lại một ít chuyện xưa.
...
"Thủy Ngưu huynh, ngươi xem hai tiểu tử kia chơi đùa thật vui vẻ chưa. Đáng tiếc con của ngươi kém nữ nhi ta chừng sáu tuổi, nếu không ta nhất định phải cướp đoạt đứa con rể này với bệ hạ a, ha ha."
"Lão Tiêu, các ngươi đây là tội tình gì đâu? Duy Thanh đứa nhỏ này thiên sinh kinh mạch tắc nghẽn, rất khó làm nên sự nghiệp a!"
"Lão Tiêu, ngươi não tàn a? Huynh đệ chúng ta mà ngươi còn nói mấy cái này? Ta nói thẳng với ngươi, tương lai nếu công chúa điện hạ ở chung với Duy Thanh không hợp, cho dù Như Sắt nhà ta lớn hơn Duy Thanh nhà ngươi một chút, ta cũng phải đem nàng gả cho Duy Thanh."
...
Một cái mười ba, mười bốn tuổi tiểu cô nương chạy đằng trước, đằng sau là một tiểu hài nhi nước mũi thò lò.
"Chu Duy Thanh, con tiểu ốc sên nhà ngươi, mau đuổi theo a! Chúng ta đi đào tổ chim."
"Như Sắt tỷ tỷ, ngươi chờ, chờ ta a!"
...
Tiểu nữ hài vẻ mặt kiên nghị che phía trước tiểu nam hài, phía trước còn có bốn, năm tiểu hài nhi đang vậy hai người lại.
"Không được khi dễ hắn, ai dám khi dễ hắn ta liền tấu kẻ đó."
...
"Ba ba, Như Sắt tỷ tỷ đi đâu rồi? Sao nàng không đến chơi với ta nữa?"
"Như Sắc tỷ tỷ ngươi đi học rồi. Xú tiểu tử, từ hôm nay trở đi, những ngày khổ ải của ngươi đã đến, về sau mỗi ngày năm giờ sáng đậy đặc huấn cho ta, nếu không lão tử liền tấu cho mông ngươi nở hoa mới thôi."
...
"Chu Tiểu Béo, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?" Thượng Quan Băng Nhi đưa tay quơ quơ trước mặt Chu Duy Thanh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Chu Duy Thanh tỉnh dậy theo dòng suy