"Nếu ta khiến cho ngươi thống khổ, vì cái gì lại không buông bỏ đây, buông liền không còn thống khổ nữa." Tô Hoàn Thanh cũng không đành lòng làm A Chấp bi thống như vậy.
"Ta biết buông xuống liền không đau khổ, thế giới này vốn dĩ không có người khác hay vật khác làm ta lưu luyến. Thế giới này với ta mà nói luôn lạnh như băng, chính là ta tưởng tượng đến ngươi, tâm ta liền cảm thấy ấm áp, ngươi là người duy nhất làm ta thấy quyến luyến. Cho dù thống khổ, ít nhất ta có thể cảm giác được bản thân mình đang tồn tại, ta liền vui vẻ chịu đựng. Giờ phút này ta vô cùng thống khổ, chính là ngươi chỉ cần đối tốt với ta một chút, ta liền có thể cảm giác được vui sướng lớn lao, thậm chí chỉ cần nhìn đến ngươi, trái tim ta đều nhảy nhót, cho nên, ngươi nói xem ta phải buông bỏ bằng cách nào?" A Chấp hỏi.
Tô Hoàn Thanh nghe xong liền chấn động, không khỏi thương tiếc A Chấp.
"Ngươi có thể thử tiếp nhận những thứ khác......" Tuy rằng đau lòng A Chấp nhưng Tô Hoàn Thanh vẫn không hy vọng nàng đem hết thảy cảm xúc đặt trên người mình, Tô Hoàn Thanh sợ mình không thể chịu được sức nặng sinh mệnh của A Chấp.
"Ta làm không được, đều đã mọc rễ nảy mầm, trừ phi ta chết, bằng không vĩnh viễn đều nhổ không xong." Nàng sở dĩ bị bà đặt tên A Chấp có lẽ là vì chấp niệm quá sâu, có lẽ danh tự mỗi người đều ẩn chứa ý nghĩa sinh mệnh nào đó.
Đối với loại chấp niệm sâu như vậy, trong lòng Tô Hoàn Thanh có cảm giác bất lực sâu sắc, tựa hồ nói gì cũng đều vô dụng. Bất quá cũng may, lúc này A Chấp cũng không tiếp tục động tay động chân với mình.
"Ta tắm xong rồi, ra ngoài trước, A Thanh tắm rửa thêm một chút." A Chấp thấy Tô Hoàn Thanh im lặng liền ôn nhu nói, nàng cảm thấy bản thân quá mức nóng vội, nhưng là không có cách nào, nàng nhìn thấy thân thể A Thanh liền hoàn toàn mất đi khống chế.
Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp buông mình ra liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn A Chấp từng bước ra khỏi hồ, tấm lưng mạn diệu thướt tha tràn ngập mị hoặc, Tô Hoàn Thanh phát hiện nội tâm cũng không phải không hề dao động, cảm giác được tâm niệm mình có chút rối loạn, nàng lập tức đem tầm mắt từ thân thể A Chấp dời đi, bất quá lỗ tai còn truyền đến thanh âm A Chấp nhặt lên từng chiếc y phục mặc vào người.
"Ta chờ ở ngoài." A Chấp mặc quần áo xong, lại lần nữa thập phần ôn nhu nói.
"Ừm." Tô Hoàn Thanh nhẹ nhàng trả lời.
A Chấp nghe được thanh âm kia, nàng cảm giác A Thanh cũng không còn bài xích giống như lúc trước, không khỏi giương lên khóe miệng, bước ra ngoài.
Lúc này Tô Hoàn Thanh mới lần nữa nhìn bóng lưng A Chấp, tóc dài buông xõa, hoa phục đỏ tươi dị thường, nàng phát hiện kể từ lúc A Chấp rời thôn liền rất thích xiêm y màu đỏ, thoạt nhìn A Chấp càng thêm yêu diễm tựa như Đát Kỷ chuyển thế, xác thật là tướng họa thủy. Tô Hoàn Thanh nhìn