“Thôi tình hương.” A Chấp thay Tô Hoàn Thanh đổ một ly rượu gạo, cúi đầu ngước mắt, mỉm cười vô hạn phong tình, tựa như thâm nhập vào cốt tủy người ta.
Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, hiện giờ A Chấp ngập tràn thất tình lục dục, nàng không biết đây mới chân chính là A Chấp, hay là bởi A Chấp quá mức áp lực.
“Lừa gạt ngươi thôi.” A Chấp tựa hồ thập phần nghịch ngợm, mỉm cười nói.
“Vậy thành phần trong hương này là gì?” Tô Hoàn Thanh hỏi, nàng thật sự không phân ra được thành phần thôi tình trong đó, bất quá theo như lời của A Chấp, nàng khó tránh khỏi còn có chút khiếp sợ.
“Chúng ta trước dùng bữa, dùng bữa xong, ta lại nói cho ngươi.” A Chấp gắp một miếng sơn dược trên bàn, đưa đến bên miệng Tô Hoàn Thanh.
“Ta tự mình gắp.” Tô Hoàn Thanh dứt lời liền cầm lên chiếc đũa, tránh né đồ A Chấp đưa đến bên miệng.
A Chấp tựa hồ không để ý lắm, nàng đem củ sơn dược để vào trong miệng, mùi vị thật ngon, đồng thời nghiêng thân mình hồi lại vị trí, cũng tự mình đổ một ly rượu gạo, uống một hơi cạn sạch.
“Có thể nhìn thấy A Thanh lần nữa, thật là vui vẻ.” Tâm tình A Chấp giống như vô cùng tốt, niềm cao hứng cũng bộc lộ ra ngoài.
Tô Hoàn Thanh nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu, cầm lấy ly rượu A Chấp rót cho mình nhẹ nhàng nhấp một chút. Nếu bình thường gặp lại cố hữu, đại khái là chuyện thập phần cao hứng, nhưng giờ phút này tâm tình nàng thật sự phức tạp, đối với đồn đãi A Chấp là yêu hậu, dâm loạn cung đình, thậm chí cầm giữ quyền cao chức trọng, nàng cũng lo lắng ưu phiền thay A Chấp, nhưng lại không biết làm thế nào cùng A Chấp nhắc tới. Tô Hoàn Thanh thầm nghĩ, thôi, trước cứ ôn chuyện, việc khác tạm thời không nói, chờ thêm một hồi, lại hảo hảo khuyên nàng.
Tô Hoàn Thanh ung dung thưởng thức đồ ăn và rượu gạo A Chấp chuẩn bị cho mình.
A Chấp ăn một lát xong liền không ăn nữa, sau đó chỉ ngồi nhìn Tô Hoàn Thanh. A Chấp có loại cảm giác tựa hồ thời gian như trở lại lúc trước, nàng cùng A Thanh sớm chiều ở chung, thật khiến người ta hoài niệm.
“Ngươi như thế nào không ăn?” Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp nhìn mình chằm chằm, trong đáy mắt còn tràn ngập quyến luyến.
“Nhìn ngươi ăn cơm, liền cảm thấy giờ khắc này, ta thực hạnh phúc.” A Chấp từ đáy lòng bày tỏ.
Tô Hoàn Thanh vừa nghe, trong lòng khẽ chấn động, A Chấp quá mức lộ liễu, không chút nào che giấu công khai tình cảm, làm nàng thật có chút ngượng ngùng, thực không quen A Chấp như vậy.
“Đừng chỉ nhìn ta ăn, chính ngươi cũng ăn đi.” Tô Hoàn Thanh có chút thẹn thùng.
A Chấp không nói chuyện, cũng không ăn cái gì, nhưng là vẫn luôn mỉm cười nhìn Tô Hoàn Thanh,