“Dù ngươi đã từng có ý niệm như vậy, nhưng ngươi cũng không thật sự làm ra những điều ác đó, cho nên vô luận ngươi nói thế nào, ta đều tin tưởng bản tâm của ngươi là thiện.” Tô Hoàn Thanh kiên định nói.
A Chấp chỉ cười, không nói thêm gì nữa, Tô Hoàn Thanh thiện lương đến mức không nghĩ được con người có thể trở nên xấu xa bao nhiêu, nàng cũng không nói cho đối phương, sau khi mình lên làm Hoàng hậu, có bao nhiêu kẻ đã phải vì mình mà chết, nàng vẫn là không dám để Tô Hoàn Thanh biết hết thảy toàn bộ.
“A Chấp……” Tô Hoàn Thanh muốn nói lại thôi, tuy trong lòng nàng tin tưởng A Chấp thiện lương nhưng A Chấp lại xác thật đã thay đổi, trở nên xa lạ, trở nên không còn thiện lương như trước, là những gì nàng không muốn thấy.
“Chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta liền sẽ không thay đổi quá mức âm hiểm xảo trá.” A Chấp đại khái biết được Tô Hoàn Thanh muốn nói gì, nàng chỉ để ý Tô Hoàn Thanh, không hề quan tâm thiện ác, nhưng nếu Tô Hoàn Thanh để ý thiện ác, vậy nàng cũng không dám để bản thân mình trở nên quá xấu xa.
Tô Hoàn Thanh nghe A Chấp nói như vậy, đột nhiên trầm mặc.
Sau ngày đó, quả nhiên giống Tô Hoàn Thanh dự liệu, A Chấp dưỡng nàng tựa như chim hoàng yến, vây nhốt trong cung. Nàng có thể cảm giác được A Chấp hao phí tâm tư lấy lòng mình, hận không thể đem cho nàng hết thảy mọi thứ tốt nhất trên thế gian, chẳng qua đều không phải những gì Tô Hoàn Thanh muốn.
A Chấp cũng biết vây khốn Tô Hoàn Thanh trong cung sẽ làm nàng buồn bực, vì vậy lấy danh nghĩa Hoàng đế ban ngự y quán, để nàng ở kinh thành mở một nơi khám chữa bệnh miễn phí cho thường dân. Bởi có ngự y của Hoàng Thượng, lại là miễn phí xem bệnh cho nên người đến không ít. Buổi sáng A Chấp kêu thuộc hạ đưa Tô Hoàn Thanh ra ngoài, tối lại đón trở về, thỉnh thoảng cũng đích thân đi theo. Tô Hoàn Thanh ngày càng bận rộn, nhưng cũng xác thật vui vẻ hơn nhiều, không bài xích như trước nữa.
Nếu mỗi ngày có thể tiếp tục trôi qua như vậy, với A Chấp mà nói, cũng là chuyện thực hạnh phúc. Nhưng là bởi Hoàng đế trúng cổ độc, biến thành con rối gỗ tùy nàng giật dây trong tay, căn bản không thể xử lý chính sự. A Chấp cầm giữ triều chính nhưng nàng lại không có năng lực trị quốc, chỉ chọn những kẻ biết vâng lời mà trọng dụng, cho nên để gian thần tiểu nhân nắm quyền hành, trung lương hiền thần bị bắt giết, triều đình chướng khí mù mịt, danh xưng yêu hậu A Chấp cũng ngày càng sâu.
Một hôm, Tô Hoàn Thanh ở y quán hỏi khám, có người đến nói hắn bị bệnh ẩn, khó mà thuật ra trước đám đông, nhờ nàng khám chữa rồi kê đơn cho hắn trị liệu, Tô Hoàn Thanh liền khiển lui mọi người.
Chỉ là sau khi tất cả lui ra ngoài, người kia liền quỳ xuống.
“Tô đại phu, nô tài vốn được Tiên hoàng cố ý xếp đặt bên cạnh Hán Vương, trở thành tâm phúc của Hán Vương để phòng ngừa chuyện mưu phản. Nô tài ẩn núp bên Hán Vương đã nhiều năm trời, Hán Vương vẫn luôn không có dị tâm, cho