Hôm nay A Chấp không cùng Tô Hoàn Thanh xuất cung, dù gì muốn khống chế được quyền lực vẫn cần hao tổn tâm tư một chút, cho nên chờ nàng xử lý xong mọi chuyện, sắc trời cũng đã tối, lại phát hiện Tô Hoàn Thanh vẫn chưa trở về.
“Nàng còn chưa trở lại sao?” A Chấp hỏi cung nữ A Bích đứng bên cạnh.
“Khởi bẩm nương nương, Tô đại phu chưa về, để nô tỳ ra ngoài nhìn xem Tô đại phu đã đến cửa cung hay chưa.” A Bích thập phần cơ trí trả lời, ngày thường mỗi khi Tô Hoàn Thanh sắp trở lại, nàng đều bẩm báo Hoàng hậu nương nương trước nhất.
“Không cần, ta tự mình ra ngoài xem.” Nếu không phải sắc trời mau tối, nàng thực hận không thể đích thân xuất cung đón A Thanh trở về, chỉ cần không thấy A Thanh bên cạnh, nàng liền cảm giác lo âu.
A Chấp theo con đường hàng ngày Tô Hoàn Thanh trở về cung, hy vọng trên đường có thể gặp được nàng trước.
“Nương nương thân thể ngàn vàng, vẫn là ngồi kiệu đi, cũng không lỡ dịp cùng Tô đại phu gặp mặt.” A Bích đề nghị nói, hoàng cung vốn rộng lớn, nương nương cũng đã đi bộ hồi lâu.
“Không sao.” A Chấp hoàn toàn không thèm để tâm, nàng cũng không phải trời sinh tôn quý. Hồi còn nhỏ làm hành khất, mỗi ngày đi qua mười mấy dặm đường, đều không coi là gì.
A Chấp từ nội điện đi đến tiền điện, lại từ tiền điện nhanh chóng đến cửa cung, rốt cuộc gặp được Tô Hoàn Thanh vừa vào tới cửa.
Tô Hoàn Thanh vốn đang ngồi kiệu, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, nghe được tiếng cung nhân quỳ xuống thỉnh an A Chấp. Tô Hoàn Thanh nhấc tấm mành lên, quả thật nhìn thấy A Chấp đứng cách vài bước, đang đi tới kiệu của mình, thực hiển nhiên A Chấp là cố ý tới chờ mình. Tựa như thời điểm nàng vào thôn xem bệnh khám chữa, A Chấp đều tới chờ từ sớm, mỗi lần đều đợi thật lâu. Hồi tưởng một màn kia, lại nhìn A Chấp tiên y hoa bào hiện tại, đáy lòng Tô Hoàn Thanh bỗng nổi lên chua xót.
A Chấp đi tới gần cỗ kiệu, vén tấm rèm, liền ngồi vào kiệu cùng Tô Hoàn Thanh.
“Ngươi lại cố ý chạy ra ngoài chờ ta.” Tô Hoàn Thanh khẽ nhíu mày nói.
“Ta cho rằng ngươi hẳn là nên quen thuộc, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi trước.” A Chấp cảm thấy mình cả đời đều sẽ như vậy, không dễ dàng thay đổi.
“Thật là không lay chuyển được ngươi.” Tô Hoàn Thanh thở dài nói.
A Chấp nghĩ thầm, A Thanh đạm tình bạc ái, cái