Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nhắm mắt đánh (1)


trước sau

Yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều dùng sức xoa mắt, cảm thấy có phải mình đã nhìn lầm hay không.

Đây chính là siêu cấp cường giả Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh hậu kỳ, một quyền dùng hết toàn lực lại bị hắn nhẹ nhàng đánh cho bay ngược về phía sau...

Một chỉ này phải có lực lượng lớn bao nhiêu chứ?

- Đây chính là cường giả Hợp Linh cảnh, linh nhục hợp nhất, chân khí như trụ, lại bị một ngón tay bắn bay...

Thầy Hồng trợn mắt, nuốt ngụm một nước bọt.

Vừa rồi một chỉ kia bắn ra, phải hiểu rõ lực lượng công kích của đối phương như lòng bàn tay thì mới có thể làm được. Ngay cả như hắn, muốn làm dễ như trở bàn tay như thế cũng rất khó có khả năng!

Thế nhưng đối phương lại làm một cách tiêu sái như vậy... Chẳng lẽ, hắn căn bản không phải là Trọc Thanh cảnh? Mà cũng giống như mình, Kiều Thiên cảnh?

Không đúng, khi tên này đột phá hắn đã ở bên cạnh. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, từ Trọc Thanh cảnh đỉnh phong đạt tới Kiều Thiên cảnh?

- Cái kia... Khi hắn tỷ thí với ta căn bản còn chưa có xuất toàn lực, buồn cười ta còn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng là có thể thắng được hắn...

Tất Giang Hải ở bên cạnh trợn to mắt, sắp phát khóc.

Trước đó hắn còn tưởng rằng, tên này cũng chỉ là vận khí tốt, thắng hắn một chiêu nửa thức. Chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, nhất định có thể nhanh chóng đuổi theo đối phương, mà bây giờ hắn mới biết... Căn bản không phải là như vậy.

Khi người ta tỷ thí với hắn, đoán chừng ngay cả một phần mười lực lượng cũng không có sử dụng!

Không nói đâu xa, chỉ bằng vào lần vừa rồi, mười người như hắn cũng không phải là đối thủ ah!

Yết hầu La Tuyền khô khốc.

Trước mặt lão sư La Hoàng hắn khoe khoang khoác lác, thầy Trương chỉ thường thôi. Kết quả người ta giảng bài lời tụ linh khí, mười dặm chân không. Hiện tại chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đã đánh bại cường giả Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh hậu kỳ...

So thế nào đây chứ?

Căn bản không ở cùng một cấp bậc a?

- Cái tên này... Làm sao làm được như vậy chứ?

Thái tử Diệp Tiền cũng không thể tin được.

- Một chỉ này của thầy Trương... Chỉ sợ phải có lực lượng500 vạn đỉnh!

Xiết chặt nắm đấm, hai mắt Ngô Chấn nheo lại.

- Năm trăm vạn đỉnh? Cái này... Không phải hắn chỉ là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong thôi sao?

Diệp Tiền run rẩy một cái.

Trọc Thanh cảnh cũng chỉ có lực lượng 160 vạn đỉnh, Hợp Linh cảnh cũng mới chỉ có 320 vạn đỉnh, 500 vạn đỉnh đã có thể so sánh cùng với cường giả Kiều Thiên cảnh trung kỳ. Một gia hỏa Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong... Làm sao có thể làm được cơ chứ?

- Ta cũng không biết. Chỉ có điều, Danh sư đại lục rất lớn, cũng có rất nhiều thể chất đặc thù, theo ta được biết, có một chút người nắm giữ thiên phú cự lực. Mặc dù tu vi không cao, thế nhưng lại có lực lượng vượt qua cấp bậc của bản thể!

Ngô Chấn nói.

- Học trưởng nói hắn có thể là người có thiên phú cự lực hay sao? Chẳng lẽ... Giống như vị kia?

Đột nhiên Diệp Tiền nhớ tới cái gì đó, hắn không nhịn được sững sờ.

- Không sai, chỉ sợ hắn giống như vị học trưởng kia!

Ngô Chấn khẽ gật đầu, lại quay đầu nhìn qua:

- Chỉ sợ Huyễn Vũ đế quốc các ngươi sắp xuất hiện một nhân vật tài giỏi rồi!

- Nếu quả thực là loại thiên phú kia, chỉ sợ... Đúng rồi!

Nhớ tới sự đáng sợ và đủ loại chỗ thần kỳ của“Vị kia”, hai mắt Diệp Tiền trở nên quyết liệt.

Bất kể nói thế nào thì thầy Trương này đều đi ra từ bên trong phạm vi đế quốc của bọn hắn, nếu thực sự muốn một tiếng hót lên làm kinh người thì Huyễn Vũ đế quốc cũng sẽ được nhờ theo.

- Có phải hay không phải, một chiêu còn không phân tích ra được, cứ tiếp tục xem đi!

Không để ý tới sự hưng phấn của hắn, Ngô Chấn nói.

- Ừm!

Diệp Tiền cũng lên
tiếng, vội vàng nhìn về phía trước.

...

Giữa sân, Trương Huyền dùng một chỉ đánh bại Tú Liên công tử khiến cho mọi người khiếp sợ, mấy người thầy La cũng há hốc miệng, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời.

- Tên này rất quỷ dị, các ngươi cùng tiến lên đi!

Qua nửa ngày, hắn không nhịn được cắn răng hét lớn.

Liên quan tới danh ngạch mười năm một lần của các nước chư hầu, coi như không để ý đạo nghĩa cùng tiến lên thì hắn cũng đã không quản được nữa!

Sưu sưu!

Nghe thấy mệnh lệnh, tám người khác cũng không kìm nén được mà đi tới giữa phòng, vây Trương Huyền lại.

- Đến hay lắm!

Duỗi lưng một cái, Trương Huyền hít sâu một hơi, phần bụng lập tức trướng lên.

Vừa rồi chỉ điểm thầy Hồng chiến đấu, vừa vặn hắn cũng có nỗi nghi hoặc muốn nghiệm chứng, đám người này cùng xông lên, như vậy không còn gì tốt hơn nữa.

Sưu sưu!

Thân thể lóe lên, lập tức xuất hiện ở ngay phía trước mặt một người. Sau đó hắn lật bàn tay một cái, không có bất kỳ chuyện ngoài tưởng tượng nào mà trực tiếp đánh tới.

- Đáng giận!

Thấy tên này lại công kích mình đầu tiên, thanh niên ở phía đối diện biến sắc, m iệng rít lên một tiếng, bắp thịt toàn thân kéo căng lên, nện xuống phía dưới.

Mắt thấy quyền chưởng sắp đụng vào nhau, thầy Trương trước mắt này đột nhiên nhoáng một cái, thân thể trùn xuống, một bàn chân không biết từ chỗ nào đạp tới bụng của hắn.

- Con mẹ nó!

Mắt như muốn lồi ra ngoài, thanh niên kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bay ngược ra. Người còn đang ở trên không trung thì trong miệng đã phun ra từng ngụm từng ngụm máu, đồng thời cũng sắp phát khóc.

Quá âm đi, một chưởng vừa rồi kia rõ ràng đã dùng hết toàn lực, kết quả cũng chỉ là một hư chiêu... Sát chiêu chân chính ở phía dưới, khó lòng phòng bị ah!

Đạp bay một người, Trương Huyền bước chân hướng về phía sau rồi rút lui, vừa vặn đi tới trước mặt một tên Danh sư đang tính toán đánh lén hắn. Cánh tay chấn động, lập tức đánh trúng cái cằm của đối phương.

Sưu sưu!

Vị Danh sư này, trước mắt tối sầm lại, theo gót người thứ nhất, cũng bay lên trên.

Phanh phanh phanh phanh!

Một chiêu giải quyết hai người, thân ảnh của Trương Huyền giống như quỷ mị, xuyên qua đám người, giống như đã biết trước lỗ hổng chỗ người khác muốn công kích và phối hợp vậy. Mỗi một lần ra tay, tất nhiên sẽ có một người kêu thảm rồi bay lên.

- Quả nhiên là thế!

Tất cả mọi người bị đánh tới mức sắp sụp đổ, ánh mắt Trương Huyền lại càng ngày càng sáng.

Trước đó hắn chỉ điểm thầy Hồng chiến đấu với đám người thầy La đã từng dùng Thiên Đạo thư viện. Vốn hắn cho rằng khi thư tịch xuất hiện là do thiếu sót của đám người La Chiêu, Phùng Vũ và Trần Việt, không nghĩ tới chỉ là một quyển sách mà thôi.

Phía trên viết thiếu sót hợp kích của ba người.

Nói cách khác, thư viện đã liên hợp ba người bọn họ trở thành một chỉnh thể, sau đó mới đưa ra quyết định.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện