Dựa theo chỗ sơ hở này mà công kích, không chỉ có thể làm xáo trộn tiết tấu của đối phương mà còn có thể liệu địch tiên cơ, một lần hành động đánh bại tất cả mọi người!
Có thể nói, có thứ này, cho dù có người nhiều hơn nữa, đối với hắn cũng đều vô dụng.
Chính vì vậy hắn mới muốn khiêu chiến nhiều người như vậy, thử một chút xem có hữu hiệu hay không.
Sau khi thử một lần, quả nhiên thuận buồm xuôi gió, đối chiến với tám người thực lực cao hơn hắn mà cũng không cảm thấy có chút áp lực nào cả.
- Ừm, từ lỗ hổng này đi. Phía bên trái bình di ba thước, lăng không đạp từ phía sau...
Tinh thần không ngừng đọc sách, thân thể lại dựa theo lỗ hổng viết phía trên, tiến hành tránh né và công kích.
- Năng lực hợp kích của đám người kia quá kém, đâu đâu cũng có sơ hở, ta cũng không biết nên chọn cái nào mới tốt... Quá là buồn bực a!
Lại đạp bay một người, xoa xoa mi tâm, vẻ mặt Trương Huyền rất là ưu sầu.
Đối phương nhất thời tạo thành một đội ngũ, quả thực có rất nhiều thiếu sót. Tùy tiện nhìn một lần đã có mấy trăm, may mắn hắn không có lựa chọn tỉ mỉ. Nếu không, ngay cả lựa chọn cũng đã mệt chết, còn chiến đấu như thế nào nữa?
Dù vậy, lựa chọn chỗ thiếu sót nào, tương ứng với chiêu số gì, vẫn khiến cho hắn nhức đầu không thôi.
Chiến đấu không có mệt mỏi, ngược lại còn bởi vì lựa chọn chỗ thiếu sót của đối phương mà mệt mỏi. Nếu như chuyện này để cho người khác biết, nhất định bọn họ sẽ trực tiếp khóc tới chết.
- Được rồi, điểm binh điểm tướng, chọn ai thì kẻ đó xui xẻo a!
Hai mắt nhắm lại, Trương Huyền tùy ý điểm một điểm ở bên trên thư tịch, một chỗ thiếu hụt lập tức hiện lên ở trong đầu.
- Tốt, chính là nó!
Xác định chỗ thiếu hụt, rất nhanh hắn đã phân tích ra phương pháp đối phó, thân thể lắc lư, lần nữa đi vào bên trong đám người.
Phanh phanh phanh!
Lại một trận tiếng kêu thảm vang vọng.
...
Hoàng cung, cách phủ thái tử không xa.
Diệp Vấn Thiên bệ hạ đang ngồi ngay ngắn ở bên trên cao vị.
Trước mặt hắn là một lão giả mặc áo bào xanh, chòm râu trắng như tuyết, có vẻ khí độ phi phàm.
Nếu như thầy Hồng có mặt ở đây, nhất định sẽ có thể nhận ra, chính là lão sư của hắn. Là đường chủ Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc, Danh sư ngũ tinh đỉnh phong, Vệ Giang!
- Ngày mai Hóa Thanh trì sẽ mở ra, cũng không biết hôm kia bên kia sẽ xử lý danh ngạch như thế nào!
Diệp Vấn Thiên nhíu mày.
Kết giao với đám người Lục công chúa là do Diệp Tiền yêu cầu, hắn không tiện ra mặt, chỉ có thể để mặc cho Diệp Tiền tự mình xử lý. Hiện tại yến hội cũng đã diễn ra được một đoạn thời gian, cũng không biết đã xử lý xong hay chưa.
- Bệ hạ yên tâm đi, thái tử luôn luôn thận trọng, lại là cao đồ của Danh sư học viện. Một chút chuyện nhỏ này, có lẽ rất đơn giản!
Vệ Giang cười cười:
- Lại nói, không phải ngươi cũng phái người tới dò xét hay sao? Nếu có tin tức, hẳn chẳng mấy chốc nữa sẽ có người trở về bẩm báo.
- Đúng vậy a!
Diệp Vấn Thiên cười cười:
- Có thể là ta lớn tuổi, tâm tính không còn bằng lúc trước nữa...
Cảm khái một tiếng, lời còn chưa dứt thì chỉ thấy
một tên hộ vệ mang theo vẻ mặt choáng váng đi tới.
- Thế nào? Bên kia đã quyết định danh ngạch xong rồi sao?
Diệp Vấn Thiên cười nói.
- Bẩm báo bệ hạ, đã xác định...
Hộ vệ này lập tức ôm quyền.
- Ồ? Xác định thế nào? Nói ta nghe một chút! Thấy nhanh như vậy đã xác định ra danh ngạch, Diệp Vấn Thiên có chút hiếu kỳ.
- Danh ngạch đi vào Hóa Thanh trì là do tứ đại chư hầu bọn họ luận võ để quyết định...
Hộ vệ nói.
- Luận võ? Cũng đúng, những người đứng ba thứ hạng đầu trong các nước chư hầu cũng nên tỷ thí một chút...
Diệp Vấn Thiên cười cười.
- Không phải... Những thiên tài này luận võ, là... Thầy Hồng Hồng Phong đế quốc, một người đối chiến với ba người thầy La, thầy Phùng và thầy Trần, đồng thời...
Hộ vệ chần chờ một chút, dường như đến bây giờ vẫn không thể tin được:
- Đánh bại ba người bọn họ... Ném ba danh ngạch còn thiếu cho ba đế quốc Phong Nguyên, Tiềm Phong và Trục Nguyệt!
- Ngươi nói... Hồng Thiển, một người chiến thắng La Chiêu, Phùng Vũ và Trần Việt?
Vệ Giang trợn mắt:
- Cẩn thận nói cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Vâng!
Hộ vệ vội vàng nói kỹ càng chuyện vừa mới xảy ra một lần.
- Chuyện này... Làm sao có thể?
Nghe hắn giải thích xong, thân thể Vệ Giang và Diệp Vấn Thiên đồng thời run rẩy một cái.
Thực lực Hồng Thiển mạnh bao nhiêu, bọn hắn biết rất rõ ràng, một người đánh ba người đồng cấp khác cho hoa rơi nước chảy... Dù thế nào cũng không thể tin được a?
- Một người đối chiến với ba người mà thắng... Danh ngạch có thể xác định như thế, thế nhưng... Năm cái Trì Nhãn bọn hắn phân chia như thế nào chứ?
Ngây ngốc nửa ngày, Diệp Vấn Thiên không nhịn được nói.
Làm Hoàng đế bệ hạ cho nên đương nhiên hắn biết, danh ngạch dễ phân phối, Trì Nhãn mới là khó phân phối nhất.
- Hồng Phong đế quốc... Người gọi là thầy Trương mà ta vừa mới nói đồng thời khiêu chiến chín vị Danh sư của ba đế quốc Phong Nguyên, Tiềm Phong và Trục Nguyệt... Người thắng lấy được tất cả danh ngạch, thua danh ngạch của bọn hắn sẽ bị loại bỏ...
Hộ vệ nói.
- Lại là đồng thời khiêu chiến? Không phải ngươi vừa mới nói, thầy Trương này chỉ có thực lực Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, thực lực rất thấp thôi sao?
Diệp Vấn Thiên không nhịn được nói:
- Chín người đều có thực lực mạnh hơn so với hắn, đánh như thế nào?
Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, một người khiêu chiến với chín Hợp Linh cảnh? Làm sao có thể đánh thắng được chứ? Đánh như thế nào đây? Lại dùng chiêu số và thủ đoạn gì chứ?
- Hắn... Hắn...
Hộ vệ nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt vặn vẹo:
- Hắn nhắm mắt lại đánh...