Vừa rồi bọn họ đều suy nghĩ, cơ hội chỉ có ba câu, Trương sư sẽ nói về phương diện nào.
Muốn nói triển lãm năng lực, vô luận là luyện đan, y thuật, hay là luyện khí, ma âm... Đều có thể hấp dẫn chú ý mọi người, làm cho người ta khâm phục!
Muốn nói triển lãm công huân, tìm về thi thể Ngô Dương Tử đại sư, cống hiến phương pháp Luyện Khí vô thường; cứu sống Bồ Đề Thụ của hoàng thất đế quốc Hồng Viễn; tuần phục toàn bộ Linh thú, Thánh thú Vân Vụ lĩnh... Tất cả đều kinh thế hãi tục, đều không kém bất cứ viện trưởng nào.
Cho dù là dạy học, vài đệ tử thân truyền, tuy thực lực không cao, nhưng lý giải tu vi cùng vũ kỹ, vượt xa rất nhiều Danh Sư lục tinh, thậm chí được Vũ Kỹ viện mời vào làm khách tọa trưởng lão...
Mặt nào cũng đều rất xuất chúng, có thể khiến cho vô số tiền bối... lúc này toàn bộ ngậm miệng không nói chuyện, trực tiếp muốn đi đánh người...
Đại ca, chúng ta là Danh Sư, không phải lưu manh!
Dưới đài toàn bộ Danh Sư đều ngây ngốc, vô số trưởng lão giật đứt cả râu, cằm chảy máu tươi, lại không hề phát giác.
Đã từng thấy qua biểu hiện tự kỷ, mèo khen mèo dài đuôi, không ngừng khoa trương; từng thấy qua vì được quyền lực, cao thấp tính toán, xu nịnh trên dưới, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào... Nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua, sau khi triệu hồi tổ tiên, sẽ động thủ với bọn họ.
Mấu chốt là còn nói đúng lý hợp tình như thế, hạo nhiên chính khí như thế... Trương sư, ngươi chẳng lẽ thật không sợ các tổ tiên đập chết ngươi ngay tại chỗ sao?
Cho dù không muốn được tán thành, không muốn làm viện trưởng, cũng không đến mức phá rối như vậy chứ.
Thân thể nhoáng một cái, Triệu Bính Tuất thiếu chút nữa đã ngã xuống từ trên đài cao.
Đám người Mi trưởng lão cằm cũng sắp rơi ở trên đất, một đám sắc mặt trướng đỏ bừng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
- Đánh chúng ta một trận?
Mọi người choáng váng, ý niệm tổ tiên ở trên đài, cũng hai mặt nhìn nhau, tâm muốn chết cũng có.
Có thể trở thành Viện trưởng, tất cả bọn họ đều trải qua loại khảo hạch này, cũng đã khảo hạch qua vô số hậu bối, thấy qua vì để được tán thành, vắt hết óc chuẩn bị ba câu nói, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy, vừa mở miệng liền muốn động thủ.
Ngươi điên sao!
Sắc mặt tất cả đều âm trầm xuống, Tổ tiên Mục Khải nhíu mày:
- Cơ hội chỉ có ba câu, ngươi phải suy xét cho tốt nên nói cái gì, không được ăn nói lung tung!
- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, để cho ta đánh các người một trận đi!
Trương Huyền lắc lắc đầu.
Thân thể nhoáng một cái, nháy mắt đã đi tới trước mặt Tổ tiên Mục Khải, bàn tay lật ra, án về phía trước.
Oành đùng!
Chân khí kích động, phát ra âm bạo cường đại, mới vừa ra tay, đã nhìn ra uy lực bất phàm, cho dù là bán Thánh, đứng ở trước mặt, chỉ sợ cũng có thể bị đánh chết tại chỗ.
- Thực động thủ à?
- Trương sư muốn làm gì?
- Xong rồi, một khi động thủ, khẳng định sẽ bị tội danh đại bất kính, cho dù được tán thành, cũng không có khả năng được!
...
Các Danh Sư dưới đài, vẻ mặt cả đám như phát điên, trái tim đám
người Triệu Bính Tuất, Mi trưởng lão co rút, bất cứ lúc nào cũng có thể vì chịu không nổi mà ngất đi.
Động thủ đối với tổ tiên, đây đã không phải là vấn đề muốn làm viện trưởng hay không, mà là có thể tiếp tục ở lại học viện Danh Sư hay không!
Thậm chí là có thể tiếp tục lăn lộn ở cái nghề Danh Sư này!
- Làm càn!
- Thật to gan!
- Muốn chết!
...
Thấy hắn động thủ, các viện trưởng đều hét lớn lên, da mặt của Mục Khải Tổ Sư cũng giật giật, vội vàng lui về phía sau, bàn tay giơ lên vỗ qua, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, tránh thoát công kích, xoay người lui về phía sau.
Mục Khải Tổ Sư đang muốn tiếp tục truy kích, đột nhiên thần sắc biến đổi, như cảm thấy được cái gì, đồng tử co rút lại, không tự chủ được run run.
Hô!
Thấy hắn hiểu được, Trương Huyền mỉm cười, ngừng lại.
Bất quá, hắn dừng lại, viện trưởng khác cũng không có dừng, tất cả đều nổi giận đùng đùng vọt tới, từng đạo lực lượng hùng hậu, giống như sắt thép, muốn cuốn lấy hắn.
Nhìn thấy hắn bất kính đối với tổ sư khai phái, toàn bộ mọi người động lửa giận, cho vị viện trưởng mới này một chút giáo huấn.
- Dừng tay!
Ngay tại thời điểm lực lượng như sắt thép kia sắp Trương Huyền bao lấy, một tiếng hét lớn vang lên, lên tiếng lại chính là tổ sư khai phái Mục Khải.
Toàn bộ viện trưởng, chần chờ một chút, đều ngừng lại lui về sau chờ đợi, vài vị trong đó ánh mắt lập lòe nhìn qua.
- Mục sư, viện trưởng mới này, không hiểu tôn ti, không hiểu quy củ, dám ra tay đối với người, đã vi phạm lễ tiết, xin để chúng ta xử trí!
- Danh Sư là luôn phải trọng lễ, không xử trí thì sao có thể để cho người ta tâm phục!
Các viện trưởng lòng đầy căm phẫn.
Làm viện trưởng đã nhiều năm, cho tới giờ cũng chưa thấy ai lớn mật như vậy.
- Làm càn!
Thấy mọi người đều nghị luận, tổ sư Mục Khải sắc mặt trầm xuống:
- Chúng ta chỉ là một luồng tàn hồn, giáo huấn viện trưởng đương đại, còn thể thống gì?
Nghe được Mục Khải Tổ Sư trọng lễ tiết nhất lại có thể nói như vậy, mọi người đều ngẩn ngơ, tràn đầy nghi hoặc nhìn qua.
Có vẻ... vừa rồi người động thủ cũng khá nhanh đấy chứ!
Chỉ là người ta trốn tránh mau, không đánh trúng mà thôi... Sao lại hiện tại thành không ra thể thống gì?
- Vậy giờ phải làm sao?
Một vị viện trưởng, rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói.
- Còn có thể làm gì nữa...
Mở trừng hai mắt, Mục Khải Tổ Sư vung tay ra, mang theo hạo nhiên chính khí:
- Đứng ở tại chỗ để cho hắn đánh...
Thịch! Thịch! Thịch!
Các Danh Sư dưới đài, tất cả chân đều mềm nhũn, ngã ra đất!