- Chính xác!
Tinh thần khẽ động, thư tịch hội tụ chung một chỗ, tạo thành một quyển Thiên Đạo bí tịch.
Lại sau nửa canh giờ, thở ra một hơi, hai mắt Trương Huyền bắn ra tinh quang.
Trải qua học tập, hắn lý giải Kinh Hồng Sư, dĩ nhiên đạt đến thất tinh đỉnh phong, bởi vì Thiên Đạo công pháp, so với một ít bát tinh sơ kỳ cũng không kém chút nào.
Đương nhiên, cũng chỉ là kiến giải cùng tri thức, chính thức gặp được cường giả đạt tới cấp bậc này, vẫn là có thể chạy được bao xa thì chạy.
Thực lực không có đạt tới, coi như kiến giải đến, cũng không cách nào phát huy ra uy lực lớn nhất.
- Tốt rồi, lại đạt được một chức nghiệp, chỉ thiếu hai cái, có thể xin huy chương Danh Sư thất tinh...
Đứng dậy, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra.
Bảy phụ tu, dĩ nhiên làm xong năm cái, chỉ thiếu hai cái.
- Đi xem giám bảo cùng Thư Họa, hai cái này khảo hạch tương đối đơn giản một ít...
Nhẹ nhàng cười cười.
Tuần Thú Sư Công Hội khá xa, thân là chức nghiệp thượng cửu lưu, độ khó khảo hạch khẳng định cũng lớn hơn, không bằng đi giám bảo cùng Thư Họa Công Hội nhìn xem.
Đi ra Tàng Thư Khố, liền chứng kiến đám người Vệ Hội trưởng vẫn đứng tại chỗ, không có rời đi.
- Lần này quấy rầy Vệ Hội trưởng, ta còn có việc, liền xin được cáo lui trước!
Trương Huyền nói.
- Hội trưởng, chúng ta cũng đi trước...
Thấy hắn muốn ly khai, Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi đồng thời ôm quyền.
- Ân!
Vệ Hội trưởng nhẹ gật đầu:
- Yêu Yêu trước ở chỗ này đi, ta còn có một số việc muốn hỏi thăm!
Nhìn thoáng qua Hồ Yêu Yêu, thấy nàng gật đầu, lúc này Trương Huyền mới đáp:
- Được!
- Trương sư, bây giờ chúng ta trở về Chiến Sư Đường sao?
Đi ra Kinh Hồng Sư Công Hội, Ngọc Phi Nhi nhìn qua.
- Ta muốn đi Giám Bảo Sư Công Hội một chuyến, nếu như các ngươi muốn về, trực tiếp trở về là được...
Trương Huyền nói.
- Không, ta muốn đi với ngươi...
Ngọc Phi Nhi nói.
- Ta cũng thế...
Lạc Thất Thất gật đầu.
Thấy hai người không trở về, Trương Huyền cũng không nói thêm, xem đúng phương hướng, đang định đi tìm Giám Bảo Sư Công Hội, liền thấy một thanh niên mặc hắc y tiến lên đón.
- Các hạ là Trương Huyền Trương sư?
Thanh niên ôm quyền.
- Là ta!
Sửng sốt một chút, Trương Huyền nhíu mày.
Hắn ở Thanh Nguyên đế quốc, không có người quen biết gì, tại sao có thể có người tìm hắn?
- Lão gia nhà chúng ta muốn gặp ngươi...
Thanh niên nói.
- Lão gia của ngươi muốn gặp ta?
Trương
Huyền nghi hoặc:
- Lão gia của các ngươi là ai?
- Trương sư thấy, tự nhiên sẽ biết rõ!
Thanh niên nói.
- Ngại ngùng, không rảnh!
Khoát tay áo, Trương Huyền cự tuyệt.
Ngay cả tên cũng không nói, hắn chẳng muốn đi thấy.
Hắn rất bận rộn, nào có công phu dây dưa với người lạ?
- Ha ha, lão gia nhà chúng ta nói, Trương sư nhất định sẽ đi gặp hắn!
Cười nhạt một tiếng, thanh niên tựa hồ đã sớm đoán hắn sẽ không đáp ứng, cũng không có sợ hãi.
- A? Nhất định sẽ đi gặp? Không khỏi quá tự tin a!
Trương Huyền có chút không vui.
Đối phương muốn gặp mình, không nói tên thì thôi, rõ ràng còn ra vẻ thâm trầm, xem xét liền không phải là người đoan chính.
- Trương sư trước đừng có gấp, nhìn xem cái này...
Cổ tay thanh niên khẽ đảo, đưa tới một đồ vật.
Trương Huyền nghi hoặc nhìn sang.
Là một góc áo, có chút cũ nát.
Đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức híp lại:
- Các ngươi bắt Tôn Cường?
Cái góc áo này, đúng là quần áo trên người Tôn Cường.
Quản gia này của hắn, tối hôm qua một đêm chưa về, vốn tưởng rằng chỉ là đi ra ngoài, ăn uống chơi đùa, thể nghiệm sinh hoạt, cứu vớt phụ nữ có số phận lao đao... Không nghĩ tới lại bị người bắt!
Mấu chốt nhất là, đối phương rõ ràng biết mình là ai, còn kiêu ngạo như thế, tới đây mời, xem xét liền biết không có sợ hãi.
- Tôn Cường quản gia, đang ở quý phủ của chúng ta làm khách, lão gia cố ý mời Trương sư đi qua một chuyến, nếu không ta sợ đưa tới không phải góc áo, mà là...
Thấy hắn nhận ra, thanh niên mỉm cười, còn không có nói hết lời, đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau đớn kịch liệt, sắc mặt vặn vẹo.
Bành!
Trương Huyền một cước đá vào bụng hắn, lục phủ ngũ tạng tựa hồ muốn nổ bung.
Lạch cạch!
Bay ra đụng nát bức tường, toàn thân thanh niên run rẩy, như là tôm luộc.