Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Viên Nghệ Sư (1)


trước sau

Trương Huyền là kẻ xuyên việt, mang theo phẩm chất tốt đẹp, cùng thói quen tốt của người Trung Quốc, luôn không muốn làm người ác, đại bộ phận đều là hòa khí sinh tài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng Long có nghịch lân, động tới hẳn phải chết!

Tôn Cường từ Thiên Huyền Vương quốc liền theo hắn, tỉ mỉ xử lý việc vặt bên người, không ngại gian khổ, tận tâm tẫn trách, mặc dù khó chịu gia hỏa này không thích tu luyện, nhưng nếu như không có đối phương, hắn tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn miễn đi nỗi lo về sau, toàn tâm tu luyện, ngắn ngủn không đến một năm, thì đến được tình trạng như thế.

Có thể nói, Tôn quản gia này đã thành người trọng yếu bên cạnh hắn, địa vị giống như đám người Vương Dĩnh, Triệu Nhã…

Gia hỏa trước mắt này, lại có thể coi đây là áp chế, sao có thể không tức giận?

- Ngươi dám đánh ta?

Hiển nhiên không nghĩ tới, có con tin trong tay, vị trước mắt này vẫn dám động thủ, thanh niên mặc áo đen giùng giằng đứng dậy, ánh mắt lộ ra hận ý đậm đặc.

- Ta muốn ngươi...

Gào thét một tiếng, mãnh liệt lao đến, nói còn chưa dứt lời, đã cảm thấy toàn thân xiết chặt, bị người nắm cổ nhấc lên.

Thanh niên này chỉ chứng kiến một đôi mắt đạm mạc.

- Muốn chết, ta có thể thành toàn ngươi!

Cảm nhận được sát lục chi khí trong đó, thanh âm lạnh lùng như băng, sắc mặt thanh niên mặc áo đen trắng bệch, vốn còn muốn nói gì, giờ phút này tất cả đều nuốt vào miệng, một câu cũng nói không nên lời.

Hắn trải qua sinh tử, có thể thấy được thái độ của người trước mắt này, thực có can đảm nhiều lời nửa câu, tuyệt đối dám động thủ chém giết.

- Lão gia của các ngươi là ai? Tôn Cường giờ ở đâu?

Thấy đối phương không nói nhảm, Trương Huyền nhìn qua.

- Ta...

Thanh niên mặc áo đen run run:

- Lão gia nhà chúng ta là Thanh Nguyên đế quốc đệ nhất Vương gia, Trung Thanh Vương...

- Trung Thanh Vương?

Trương Huyền nhíu mày:

- Tại sao hắn muốn bắt người của ta?

Hắn đi vào Thanh Nguyên đế quốc bất quá ba ngày, phạm vi hoạt động cũng chỉ cực hạn ở Khải Linh Sư Công Hội, Kinh Hồng Sư Công Hội, cùng với Chiến Sư Đường.

Địa phương khác đi cũng không có đi qua, làm sao sẽ đắc tội vị đệ nhất Vương gia kia?

Nếu như không đắc tội, đối phương hẳn còn không đủ đảm lượng, động thủ với một Danh Sư!

Cho dù là hạ nhân của Danh Sư, cũng quan hệ lấy tôn nghiêm của đối phương, ngang nhiên bắt đi, hơn nữa phái người tới uy hiếp... Lá gan thật rất lớn.

- Ta chỉ là một hạ nhân... Những chuyện khác thật không biết!

Thanh niên mặc áo đen run rẩy.

- Dẫn đường!

Nhìn bộ dáng của đối phương, khả năng thật không rõ ràng lắm, Trương Huyền vỗ một cái, tiện tay ném xuống đất.

- Vâng!

Thanh niên mặc áo đen rụt cổ, không còn kiêu ngạo như lúc trước, vội vã dẫn đường.

- Trương sư, Trung Thanh Vương này, lúc trước ta nghe nói qua, ngươi phải cẩn thận...

Theo sát ở phía sau, Ngọc Phi Nhi nhíu mày.

Nàng là công chúa của Hồng Viễn Đế Quốc, tuy
không thích chính trị, nhưng mưa dầm thấm đất nên biết rõ một ít.

- A?

Trương Huyền xoay đầu lại.

- Vương gia này, vốn là một kẻ áo vải, hơn hai mươi năm trước, Dị Linh tộc không biết từ đâu tìm được thông đạo, quy mô xâm phạm, Danh Sư Đường, Chiến Sư Đường cùng với Thanh Nguyên đế quốc phái người ngăn cản... Tam đại thế lực đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Chiến Sư Đường Hình Thiên Minh Đường chủ bị trọng thương, thiếu chút nữa vẫn lạc!

- Lúc ấy... Hoàng Đế Thanh Nguyên đế quốc Sở Thiên Hành ngự giá thân chinh, bị Dị Linh tộc mai phục, khó có thể chạy ra, mắt thấy sẽ bị giết, là vị Trung Thanh Vương này xuất hiện, đại sát tứ phương, cứu người ra... Về sau, lại nhiều lần đoạt công huân. Ngắn ngủn chừng hai mươi năm, liền từ người bình thường thành công phong Vương, hơn nữa còn là Vương gia khác họ xếp hạng thứ nhất!

Ngọc Phi Nhi nói.

- Dị Linh tộc xâm phạm?

Trương Huyền nhíu mày.

Vết rách trên Nguyên Thần của Hình Đường chủ, chính là hơn hai mươi năm trước lưu lại.

- Bên người Hoàng Đế đều có vô số cao thủ bảo hộ, thực lực bản thân hẳn cũng không thấp... Bị Dị Linh tộc vây quanh, trốn cũng không thoát, Trung Thanh Vương này có thực lực gì, có thể người cứu ra, còn không bị tổn thương?

Trương Huyền hỏi.

Ngay cả Hình Đường chủ cũng không kháng trụ được, thiếu chút nữa vẫn lạc, một gia hỏa vô danh, dựa vào thủ đoạn gì từ trong vòng vây Dị Linh tộc cứu người?

- Cụ thể ta không rõ lắm... Ai, đúng rồi, ta từng nghe phụ hoàng cùng người khác nói thầm qua một lần, hình như là... Dùng độc!

Lắc đầu, Ngọc Phi Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì.

- Độc?

Trương Huyền nhíu mày:

- Chẳng lẽ... Vị Vương gia này là một vị Độc Sư?

Dùng độc mà nói, thì rất có thể!

Chức nghiệp Độc Sư, sở dĩ làm cho người nhắc đến liền biến sắc, chủ yếu nhất cũng là bởi vì không úy kỵ quần công, chỉ cần dùng đúng, nhiều hơn nữa cũng có thể đơn giản chém giết.

Thật giống như Thanh Điền thập đại Vương Giả, tám chín phần mười đều bị Thiên Đạo chân khí của hắn độc chết.

Nếu như chiến đấu, hắn chết không biết bao nhiêu lần rồi.

- Có phải Độc Sư hay không ta không rõ lắm, bất quá rất nhiều đại thần phản đối vị Trung Thanh Vương này, hai mươi năm qua, tất cả đều không bệnh mà chết... Nguyên nhân chính là như thế, ở trong triều đình quyền thế rất lớn, hơn nữa đã từng cứu bệ hạ, rất được coi trọng, ai cũng phải kiêng kị vài phần!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện