Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trung Thanh Vương (1)


trước sau

- Lão sư...

Lạc Thất Thất biến sắc, vội vàng ngăn ở trước mặt Trương Huyền.

Thực lực của những hộ vệ này không coi vào đâu, đều chỉ có Bán Thánh, nhưng phối hợp thêm trận pháp bốn phía, cùng với Viên Nghệ Sư lưu lại hoàn cảnh đặc thù, lập tức trở nên hoàn toàn bất đồng.

Sinh ra lực công kích, coi như là Thánh Vực tam trọng lâm vào trong đó, chỉ sợ cũng khó đào thoát.

- Không cần khẩn trương!

Thấy nữ hài bộ dáng như thế, Trương Huyền vỗ sau lưng đối phương, nhìn về phía thanh niên trước mắt, khóe miệng giương lên:

- Ngươi muốn giáo huấn ta?

- Ngươi là Vương gia mời tới, tính mạng có thể lưu lại, nhưng cho ngươi ăn chút nỗi khổ da thịt, không coi vào đâu!

Thanh niên cười lạnh.

Vương gia từng nói qua, nếu đối phương không nghe lời, có thể giáo huấn một chút, không cần cố kỵ thân phận Danh Sư, vì vậy hắn không có sợ hãi.

- Nỗi khổ da thịt?

Trương Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Vốn đánh ngươi một cước coi như xong, hết lần này tới lần khác không nghe lời... Ta là người không thích không nghe lời!

Nói xong, ngón cái, ngón giữa nhẹ nhàng chỉ ra.

Ba!

Tiếng vang thanh thúy vang vọng ở trong sân, thanh niên mặc áo đen vốn đang cảm thấy đối phương ra vẻ, liền cảm thấy toàn thân run rẩy, một cỗ kịch liệt đau đớn từ trong cơ thể dâng lên.

Phốc!

Máu tươi điên cuồng phun ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, đồng thời vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua.

- Ngươi, ngươi... Hạ độc?

Trong nháy mắt, liền biết xảy ra chuyện gì, lại chẳng biết lúc nào bị đối phương hạ độc!

Thân thể run rẩy, vội vàng từ trữ vật giới chỉ lấy ra hai viên Giải Độc Đan dùng xuống, kết quả không dùng còn may, vừa dùng thuốc, trở nên càng thêm đau đớn, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, tựa hồ tùy thời có thể thổ huyết mà chết.

- Hạ độc? Ngươi lúc nào phát hiện ta hạ độc? Hẳn là ăn đồ vật không sạch sẽ a! Bất quá yên tâm, ta là Y sư rất lợi hại, có thể miễn phí trị liệu giúp ngươi...

Trương Huyền buông tay, vẻ mặt người vô tội, cực kỳ thành khẩn.

Hắn bây giờ là Danh Sư, thân phận Độc Sư không thể lộ, đương nhiên sẽ không thừa nhận.

- Ngươi...

Trên đầu gân xanh nhảy loạn, thanh niên mặc áo đen cắn hàm răng đến khanh khách rung động... Muốn động thủ, nhưng cuối cùng cắn răng:

- Để cho bọn họ đi tới!

Vốn còn muốn giáo huấn đối phương một trận, không nghĩ tới trúng ám toán của đối phương, tuy không cam lòng, của chỉ có thể như vậy.

- Vâng!

Đám hộ vệ không nói thêm lời, tránh ra một lối đi.

Nhẹ nhàng cười cười, đi vào trước mặt thanh niên mặc áo đen, Trương Huyền dán ở bên lỗ tai của hắn, thanh âm chỉ có đối phương có thể nghe được:

- Độc này
của ta, nhất định phải quất mấy cái tát mới có thể hóa giải... Nếu không sẽ càng ngày càng đau đớn, cuối cùng thổ huyết bỏ mình!

- Tự tát tai? Ngươi hù ta? Nào có loại độc này?

Thanh niên sững sờ.

- Hoàn toàn chính xác không có... Ta đi trước, ngươi tùy ý!

Cũng không giải thích, Trương Huyền mang theo hai nữ đi thẳng về phía trước.

- Ngươi...

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ giải thích có dạng kịch độc này, không nghĩ tới nói thẳng không có, thừa nhận trong sáng vô tư như thế, vô sỉ như thế, thanh niên mặc áo đen cực kỳ sửng sốt.

Đang không biết làm sao cho phải, trong cơ thể lần nữa sôi trào, cơ quan nội tạng toàn thân như bị a- xít sun-phu-rit ăn mòn, tùy thời vỡ vụn.

Phốc!

Lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ chết...

Cảm nhận được sinh cơ dần dần suy kiệt, giống như đối phương nói, tùy thời có thể tử vong, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, thanh niên mặc áo đen cắn răng quay đầu nhìn một hộ vệ:

- Tới đây quất ta...

- Tát? Tần quản sự, ta... ta không dám!

Hộ vệ hoảng sợ.

- Nhanh động thủ!

Sắc mặt thanh niên nhăn nhó.

Không đánh không được, hắn còn không muốn chết.

Mặc dù đối phương cực có thể là cố ý lừa gạt hắn, nhưng bây giờ không có biện pháp khác.

- Cái này...

Trương Huyền nói chuyện với hắn, tất cả mọi người không nghe thấy, mấy hộ vệ không nghĩ tới, vị Tần quản sự trước mắt này, giống như có khuynh hướng thích ngược đãi, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

- Nhanh động thủ, nếu không có tin ta giết ngươi hay không...

Thấy đối phương chậm chạp không động thủ, thanh niên hét lớn.

- Vâng...

Hộ vệ đi vào trước mặt, cắn răng một cái, đưa tay rút qua.

Ba!

Trên khuôn mặt của thanh niên lập tức sưng đỏ lên.

- Hả?

Trên mặt nóng rát, bất quá trong cơ thể đau đớn quả nhiên giống như giảm bớt một ít.

- Chẳng lẽ thật sự có loại độc này?

Trong lòng ngạc nhiên, lập tức nói:

- Tiếp tục đánh, đừng ngừng...

- Vâng!

Hộ vệ sợ bị giết, đành phải dốc sức liều mạng tát tai.

Ba ba ba ba!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện