Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trung Thanh Vương trúng độc (1)


trước sau

Trần Triết này, để lộ tin tức của Chương Dẫn Khâu cho Dị Linh tộc, để cho bọn họ ở Khâu Ngô Cung thiếu chút nữa không về được, sớm đã vi phạm chuẩn tắc của Danh Sư, sao còn cần ngợi khen?

Cũng quá trái ngược lẽ thường a!

Thấy hắn không hiểu, Trương Huyền lắc đầu, giải thích nói:

- Sau khi Trần Triết bị bắt trở về, từ trong miệng hắn thẩm vấn ra điều gì, lại khai báo cái gì, không ai biết rõ! Nếu như định tội... Chứng cứ đâu? Chứng cứ ở đâu? Không có chứng cứ liền định tội, hơn nữa người này còn chết ở trong Danh Sư Đường... Ngươi cảm thấy những người khác sẽ nghĩ như thế nào?

- Cái này...

Ngô sư yên lặng.

Người người đều có tâm đồng tình kẻ yếu, nhưng có phải kẻ yếu hay không, không phải như mặt ngoài.

Thực định tội Trần Triết, hắn vừa trùng hợp chết ở trong nhà giam của Danh Sư Đường... Chỉ cần có người trợ giúp, các loại tin tức “hắc thủ” tất nhiên theo nhau mà đến, ai cũng không có biện pháp phân biệt chính xác hay sai lầm.

Đến lúc đó, cục diện vốn có lợi với bọn họ, sẽ thoáng cái trở nên bất lợi, lại không còn biện pháp.

- Tuyên dương hắn vì nhân tộc mà chết, thưởng công huân, mà không phải tội danh... Như vậy người giết hắn, tất nhiên sẽ cảm thấy tin tức để lộ, có chút hoảng hốt, đến lúc đó... sẽ tự nhiên lộ ra chân tướng. Chỉ cần đối phương động thủ, còn dư lại liền dễ dàng, định tội lần nữa cũng không coi vào đâu!

Trương Huyền nói.

- Thì ra là thế...

Giờ mới hiểu được, Ngô sư bừng tỉnh đại ngộ.

Cái này xác thực là biện pháp tốt nhất.

Đã có thể hóa giải ảnh hưởng đối phương giết chết Trần Triết mang đến, lại có thể dụ cá cắn câu... Nhất cử lưỡng tiện.

- Tốt, hiện tại ta sẽ làm!

Hiểu được, Ngô sư gật đầu, xoay người phân phó một câu.

- Kế tiếp, nên làm như thế nào?

Hết thảy an bài thỏa đáng, Ngô sư lần nữa nói.

Đối với vị trước mắt này, hắn bội phục đầu rạp xuống đất, sự tình tiếp sau liền chẳng muốn đi nghĩ.

- Tiếp sau, không cần quản, tối nay như trước tham gia Phẩm Giám Hội... Mồi câu đã buông, là cá mà nói, chung quy sẽ mắc câu.

Trương Huyền nở nụ cười.

Ngô sư gật đầu, không muốn hỏi nhiều.

Rời gian phòng giam giữ Trần Triết, Trương Huyền không có lưu lại ở đây, trực tiếp đi Tàng Thư Khố của Danh Sư Đường.

Có lệnh bài thân phận của Ngô sư, công pháp Thánh Vực tam trọng, tứ trọng đều có tư cách quan sát, chưa tới một canh giờ, liền thu nhập toàn bộ vào Thư Viện.

Sưu tập hoàn tất, cũng lấy ra thư tịch mà Sở Thiên Hành bệ hạ cho, khắc sâu vào thức hải.

- Chính xác!

Thư Viện lắc lư, hai quyển thư tịch xuất hiện.

Đúng là Thiên Đạo công pháp Thánh Vực tam trọng cùng tứ trọng.

Mở ra xem một lần, ánh mắt Trương Huyền tỏa sáng.

- Đều đạt đến Thiên Đạo, có thể trực tiếp tu luyện...

Đây là lần đầu tiên hắn sớm sưu tập ra công pháp siêu việt hai cấp... Đã có hai quyển sách này, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đột phá, trực tiếp trùng kích Thánh Vực tứ trọng Nguyên Thần Cảnh!

- Trời đã tối rồi, trước cùng Ngô sư đi Phẩm Giám Hội, sau đó lại tu luyện...

Nhìn thoáng qua phía ngoài, thấy trời đã tối, Phẩm Giám Hội mà Ngô sư nói sắp bắt đầu, không kịp tu luyện, Trương Huyền duỗi lưng một cái, đi ra Tàng Thư Khố.

Có công phương, tu luyện
liền đơn giản, một canh giờ có thể giải quyết, thật sự không giải quyết được, vậy hai canh giờ... Không có khác nhau quá lớn.

Dù sao với hắn mà nói, chỉ cần tu luyện, chính là đại thành... Không tồn tại bình chướng gì.

Hay là trước nghĩ biện pháp khảo hạch toàn bộ phụ tu đến thất tinh, trở thành Danh Sư thất tinh lại nói.

- Trương sư, chúng ta lên đường đi!

Thấy hắn đi ra, Ngô sư cười cười, hai người đồng loạt đi ra ngoài.

...

Bên này Trương Huyền đi tham gia Phẩm Giám Hội, trong đại điện Hoàng Cung.

- Đáng giận, đáng giận...

Trung Thanh Vương đứng dậy, hàm răng cắn khanh khách rung động, trong mắt hận ý như lửa, chỉ muốn thiêu đốt người.

- Được rồi, cái gì cũng không có chuẩn bị, liền xuất thủ đối phó một vị Danh Sư, lá gan thật là lớn!

Sở Thiên Hành hừ một tiếng nói.

- Bệ hạ, ta...

Trung Thanh Vương ôm quyền.

- Được rồi, không cần phải nói, ngươi hấp thụ giáo huấn đi, lần này vì bảo đảm ngươi, ta là hao tốn giá cả thật lớn!

Sở Thiên Hành khoát tay áo.

- Vi thần biết sai rồi...

Trung Thanh Vương vội vàng gật đầu.

- Biết rõ là tốt rồi... mấy ngày nay ngươi không vội trở về Vương Phủ, liền ở chỗ này của ta, chăm chỉ tu luyện, nhớ lại có địa phương nào nói sai hay không, đừng để cho người bắt lấy nhược điểm! Nếu không, ai cũng không cứu được ngươi!

Sở Thiên Hành nói.

- Vâng!

Trung Thanh Vương nhẹ gật đầu:

- Yên tâm đi, hẳn là không có xảy ra vấn đề gì, chủ yếu là Trương Huyền kia, không theo như lẽ thường an bài, hơn nữa thực lực của hắn, tựa hồ so với tin tức thì cao hơn quá nhiều...

Trên mặt tràn đầy hận ý, nói lên Trương Huyền, Trung Thanh Vương liền tức giận nghiến răng, bất quá nói còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thân thể không tự chủ được đung đưa.

- Nguy rồi...

Đồng tử co rụt lại, da đầu của Trung Thanh Vương thoáng co giật.

- Làm sao vậy?

Sở Thiên Hành nhíu mày.

- Ta... Ta trúng độc, phốc!

Trung Thanh Vương liên tục run rẩy, phun máu tươi từng ngụm từng ngụm, cảm thấy lục phủ ngũ tạng cả người tựa hồ tất cả đều sắp nát.

- Trúng độc? Làm sao sẽ trúng độc?

Đồng tử của Sở Thiên Hành co rụt lại.

Trung Thanh Vương này luôn ở bên cạnh hắn, lúc trước không có bất kỳ báo hiệu, làm sao sẽ đột nhiên trúng độc?

- Ta cũng không biết...

Đau đớn kịch liệt, liên tục lăn qua lăn lại, trên đầu Trung Thanh Vương ứa ra mồ hôi, lại thủy chung nghĩ không ra trúng độc lúc nào.

- Hôm nay ngươi có ăn cái gì hay không?

Sở Thiên Hành vội vàng hỏi.

Trung Thanh Vương là Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, thực lực như thế cũng không chịu nổi, độc này thật sự là đáng sợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện