Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Giống như thực giống như huyễn (1)


trước sau

Lúc này Trương Cửu Tiêu mặc trường bào màu xanh nhạt, lộ ra cực kỳ nho nhã, trước ngực treo không phải huy chương Danh Sư, mà là Giám Bảo Sư, bảy vì sao lóng lánh tỏa ánh sáng, đại biểu thân phận.

Bên cạnh đi cùng hắn, là một lão giả, bộ dáng hơn sáu mươi tuổi, đồng dạng mang theo huy chương Giám Bảo Sư thất tinh, tu vi dĩ nhiên đạt đến Thánh Vực tứ trọng, khí độ bất phàm.

- Gia hỏa này... Còn là Giám Bảo Sư?

Trương Huyền sững sờ.

Hắn thấy tận mắt qua Trương Cửu Tiêu lăng không viết chữ, biết rõ ở trên Thư Họa tạo nghệ không thấp, không nghĩ tới giám bảo cũng đạt tới thất tinh.

Không hổ là đệ nhất thiên tài của Thanh Nguyên đế quốc, quả nhiên không có đơn giản như tưởng tượng.

- Mục Hội trưởng, đã lâu không gặp!

Thấy lão giả, Ngô sư cười nghênh đón.

- Ngô Như Phong, không mời ngươi, ngươi sẽ không tới đây gặp ta, có phải sớm đã quên bằng hữu cũ rồi hay không hả?

Lão giả nện cho đối phương một cái, cười mắng.

- Làm sao có thể, ta cũng vừa về không lâu, bận xử lý một ít chuyện...

Ngô sư nói.

- Xem ra vị này hẳn là Giám Bảo Sư Công Hội Hội trưởng rồi...

Nhìn hai người hàn huyên, quan hệ rất quen, Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Thân là Giám Bảo Sư thất tinh, lại được Ngô sư xưng “Hội trưởng”, rất dễ dàng đoán ra thân phận.

Đang muốn cẩn thận quan sát vị Hội trưởng này, lại cảm thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm tới, Trương Huyền ngẩng đầu, liền thấy Trương Cửu Tiêu nhìn mình, trong mắt mang theo địch ý nhè nhẹ.

Tuy không phải rất mãnh liệt, nhưng tâm cảnh của hắn đạt tới 25.1, có thể so với Danh Sư bát tinh, rất nhẹ nhàng có thể cảm ứng ra.

- Địch ý? Mình chưa đắc tội qua hắn a?

Trương Huyền nghi hoặc.

Hai người chỉ gặp qua một lần, sợ gây ra hiểu lầm, còn chuyên hô “cố gắng lên” cổ vũ, thái độ hữu hảo như thế, không báo đáp coi như xong, mang địch ý... làm gì đó?

- Tại hạ Trương Cửu Tiêu, không biết các hạ xưng hô như thế nào?

Đang cảm khái người tốt khó làm, thanh niên đi vào trước mặt, ôm quyền hỏi.

- Trương Huyền!

- Trương Huyền? Là tân nhiệm Viện trưởng của Hồng Viễn Danh Sư Học Viện? Ta nghe nói qua sự tích của ngươi, là một thiên tài!

Nghe được tên, Trương Cửu Tiêu bừng tỉnh đại ngộ:

- Khó trách ở trên tâm cảnh bất phàm như thế, có thể đơn giản thông qua Luyện Tâm Kiều, gánh vác một Học Viện, tâm cảnh không mạnh, hoàn toàn chính xác làm không được!

Lúc trước vẫn muốn biết vị Danh Sư lục tinh kia là ai, giờ phút này mới rút cuộc rõ.

Vị Trương Huyền này có rất nhiều sự tích, hắn nghe nói qua một ít, hoàn toàn chính xác được xưng tụng thiên tài trong thiên tài.

Bất quá, lại thiên tài, cũng chỉ là Danh Sư lục tinh mà thôi, so sánh với hắn, còn xa xa không bằng.

- Là rất nhiều thầy trò của học viện nâng đỡ, có chút cố mà làm, đang định từ chức...

Trương Huyền khoát tay áo.

Viện trưởng Danh Sư học viện, Chương Dẫn Khâu về, hắn đã sớm tính toán từ bỏ, chỉ là mọi người không chịu mà thôi.

- Từ chức? Cũng đúng, ngươi nhỏ tuổi như vậy, thiếu khuyết rèn luyện, trực tiếp làm Viện trưởng Danh Sư Học Viện, hoàn toàn chính
xác sẽ để cho Học Viện thanh danh không tốt!

Trương Cửu Tiêu nhẹ gật đầu.

- Ách...

Không nghĩ tới bản thân khiêm tốn, đối phương lại coi thật, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức mất đi hứng thú trò chuyện với đối phương, đang muốn rời đi, chợt nghe thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên.

- Ngô sư có thể mang ngươi tới Phẩm Giám Hội, xem ra cực kỳ coi trọng... Chỉ là không biết, Trương sư có học qua giám bảo không?

- Giám bảo... Hơi học qua một ít!

Trương Huyền gật đầu.

- Không biết đạt đến mấy tinh?

Nghe được học qua, Trương Cửu Tiêu sửng sốt một chút, nhìn qua.

- Hổ thẹn, chỉ có ngũ tinh!

Trương Huyền cười khổ.

So sánh những chức nghiệp khác, thư tịch Giám Bảo Sư rất ít, chỉ đạt tới ngũ tinh, không tính quá cao minh.

- Ngũ tinh? Kỳ thật lấy tuổi của ngươi, cũng xem như không tệ... Nói rõ có thiên phú phương diện này, về sau học tập tốt, vượt qua ta cũng có khả năng!

Nhẹ gật đầu, Trương Cửu Tiêu khẽ nói:

- Giám Bảo Sư ngũ tinh, dựa theo đạo lý là không có tư cách tới thịnh hội này, bất quá, hẳn là Ngô sư cưng chiều, mang ngươi tới đây tăng trưởng kiến thức a!

- Xem như thế đi!

Trương Huyền thuận miệng đáp một tiếng.

- Ân!

Trương Cửu Tiêu nói:

- Lần này đánh giá đại hội, mời không ít cường giả tới, đều là nhân vật lĩnh quân của một phương chức nghiệp, đến lúc đó, có thể sẽ lấy ra không ít bảo vật, ta và ngươi nhận thức cũng coi như có duyên, lại nói đều họ Trương, như vậy đi, một lát nữa đi theo đằng sau ta, nếu có cái gì không biết, hoặc xem không hiểu, có thể trực tiếp hỏi, tất cả mọi người là Danh Sư, chỉ điểm ngươi vài câu, thuận tiện tăng lên cho ngươi một ít tri thức giám bảo, là nên phải! Có lẽ sau lần này, bừng tỉnh đại ngộ, thừa cơ trùng kích Giám Bảo Sư lục tinh cũng chưa biết chừng.

- Làm phiền rồi!

Trương Huyền gật đầu.

- Không cần khách khí! Mặc dù ta là Danh Sư, nhưng ở trên chức nghiệp giám bảo, cũng hạ xuống công phu thật lớn, ở Thanh Nguyên đế quốc Giám Bảo Sư Công Hội, tính là có chút danh khí, vẫn còn có chút thể diện!

Thần sắc của Trương Cửu Tiêu hờ hững, trong giọng nói để lộ ra ngạo khí.

Lúc trước xông Luyện Tâm Kiều, bị vị trước mắt này đả kích, hiện tại hòa nhau một thành, ý niệm trong đầu thông suốt, khoan khoái dễ chịu không nói ra được.

- Ân...

Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói tiếp, liền thấy Ngô sư cùng Mục Hội trưởng đồng loạt nhìn lại, người sau tràn đầy vui vẻ:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện