- Vừa vào liền trò chuyện, đã quên nói một tiếng, vị Trương Cửu Tiêu này, ba năm trước cùng ta học tập giám bảo, thời gian ngắn như vậy, thì đến được thất tinh, thiên phú mạnh, có thể nói khủng bố... Các ngươi đều là Danh Sư, hẳn là không cần giới thiệu a!
- Trương sư thiên tài tuyệt đỉnh, tự nhiên không cần!
Ngô sư nhẹ gật đầu, nhìn Trương Huyền nói:
- Mục Hội trưởng, vị này là bằng hữu của ta, Trương Huyền Trương sư, chớ nhìn hắn tuổi không lớn lắm, nhưng cũng là một vị thiên tài hiếm thấy, vốn tính toán đi tìm ngươi khảo hạch Giám Bảo Sư, nếu như đụng phải, liền sớm nhận thức một chút!
- Bằng hữu? Ta còn cho là vãn bối của ngươi...
Mục Hội trưởng sững sờ.
Niên kỷ của Ngô sư đều bảy tám trăm tuổi, vốn cho rằng dẫn theo một thanh niên hai mươi tuổi, là đệ tử mới thu nhận hoặc là vãn bối, không nghĩ tới là bằng hữu.
Có thể xưng hô như vậy, nói rõ là ngang hàng luận giao, đủ thấy coi trọng.
- Trương sư đại tài, xưng hô bằng hữu là ta trèo cao, sao có thể là vãn bối, ta cũng không dám...
Ngô sư vội vàng khoát tay.
Vị trước mắt này là Thiên Nhận Danh Sư, Thiên Nhận Thánh Giả, xưng hô bằng hữu hoàn toàn chính xác coi như trèo cao, thật muốn nói là vãn bối, chính hắn cũng bị hù chết.
- A?
Thấy lão hữu thận trọng như thế, không giống ra vẻ khiêm tốn, Mục Hội trưởng nghi hoặc liếc nhìn Trương Huyền, từ lúc trước khinh thường, cũng trở nên ngưng trọng:
- Nếu như Ngô sư coi trọng như thế, đó cũng là bằng hữu của Mục mỗ!
Ngô sư là lão hữu nhiều năm của hắn, luôn luôn thanh cao, coi trọng quy củ, có thể nói như vậy, đủ để nói rõ, người thanh niên trước mắt này, là thật không đơn giản.
- Mục Hội trưởng khách khí!
Trương Huyền ôm quyền.
- Cái này có gì khách khí, ta cùng Ngô sư là lão bằng hữu nhiều năm!
Mục Hội trưởng cười cười, quay đầu nhìn về phía Trương Cửu Tiêu:
- Cửu Tiêu, tuy các ngươi niên kỷ không sai biệt lắm, nhưng vị Trương sư này, nếu như là bằng hữu của ta, cũng sẽ là sư thúc của ngươi, gọi là thúc a!
- Thúc...
Thân thể Trương Cửu Tiêu nhoáng một cái, thiếu chút nữa thổ huyết.
Vừa mới cho đối phương cái lồng, để đối phương theo ở phía sau học tập, kết quả là tới một câu như vậy... Nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, xém chút ngất đi.
- Ân!
Mục Hội trưởng nhẹ gật đầu:
- Ngô sư, Trương tiểu huynh đệ, những người khác không sai biệt lắm đều đến đông đủ, mời!
- Tốt!
Ngô sư nhẹ gật đầu.
Mấy người theo sát ở sau lưng, đi vào đại sảnh.
Đường kính của đại sảnh chừng hơn ba mươi mét, chính giữa có một cái bàn hình chữ nhật, hai bên quả nhiên đã ngồi đầy người, đại bộ phận đều râu bạc trắng, tuổi tương tự Mục Hội trưởng.
Có hai người quen cũng ngồi ở bên trong, theo thứ tự là Khải Linh Sư Công Hội Nguyễn Hội trưởng cùng Kinh Hồng Sư Công Hội Vệ Hội trưởng.
Mục Hội trưởng đi vào cái bàn trước nhất, ngồi xuống, ngay sau đó mời:
- Ngồi đi!
- Ân!
Trương Huyền gật đầu cùng Ngô sư song song ngồi xuống.
- Cửu Tiêu, ngươi đứng ở đằng sau ta!
Thấy Trương Cửu Tiêu cũng muốn ngồi xuống, Mục Hội trưởng nhíu mày nói.
- Vâng!
Da mặt co lại, Trương Cửu Tiêu gật đầu, đứng ở sau lưng Hội trưởng, vẻ mặt u oán.
Vốn nghĩ rằng tới, bằng vào thân phận Giám Bảo Sư thất tinh, có thể ở trước mặt đối phương hòa nhau một thành, kết quả, còn chưa bắt đầu biểu hiện ra... Liền bị đối phương áp
không ngẩng đầu được lên.
- Nếu như tất cả mọi người đến đông đủ, bằng hữu, có thể lấy ra đồ đạc của ngươi rồi hay không?
An bài xong, nhìn về phía một người ngồi đối diện, Mục Hội trưởng nói.
Người này mang mặt nạ bằng đồng xanh, nhìn không tới dung mạo, xuyên thấu qua làn da trần trụi, có thể thấy được tuổi ở bốn mươi đến năm mươi.
- Các vị đều là nhân vật có mặt mũi của Thanh Nguyên thành, lại có Danh Sư Đường Ngô đường chủ tọa trấn, danh dự ta tự nhiên tin tưởng, bất quá... Từ tục tĩu nói trước, chỉ cho các ngươi đánh giá đồ vật, nghĩ biện pháp phá giải trận văn lưu lại ở phía trên, còn ở bên trong phong ấn cái gì, các ngươi nhìn xảy ra điều gì, ta đều không có tính toán bán ra... Đương nhiên, chỉ cần có thể giúp ta giải quyết vấn đề, tất có hậu lễ đưa tặng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh mở miệng.
Thanh âm có chút khàn khàn, nghe xong liền biết cải biến âm thanh, tận lực ngụy trang khiến người ta nghe không hiểu.
- Ngươi yên tâm, ta có thể tìm bọn họ đến, nhất định là đáng giá tin tưởng!
Mục Hội trưởng khoát tay áo.
- Ta tin được nhân phẩm của Mục Hội trưởng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu, cổ tay khẽ đảo, một quyển trục xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng mở ra, một bức tranh sơn thủy xuất hiện ở trước mặt, ngọn núi xanh biếc gần ngay trước mắt, trên núi chim thú kêu to, dòng nước róc rách, làm cho người ta giống như thực giống như huyễn.
Dường như, thật sự có một ngọn núi dựng lên ở cách đó không xa, trên mặt thậm chí có thể cảm nhận được khí tức ôn nhuận từ trong toả ra.
- Cái này là... Thư Họa bát tinh, dĩ nhiên đạt đến cảnh giới giống như thực giống như huyễn...
Chứng kiến họa tác trên quyển trục, một lão giả mãnh liệt đứng dậy, kích động đến hốc mắt đỏ bừng, thân thể liên tục run rẩy. Vị lão giả này mặc trường bào Thư Họa Sư, trước ngực có bảy vì sao lóng lánh, hẳn là Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội mà lúc trước Ngô sư nói.
- Giống như thực giống như huyễn?
Trương Huyền nghi hoặc.
- Giống như thực giống như huyễn là năng lực của Thư Họa Bát Cảnh, đạt tới loại cảnh giới này, làm ra họa quyển, giống như thật, người bình thường nhìn không ra thiệt giả, mấu chốt nhất là... Thư Họa có thể tự động hấp thu linh khí, duy trì linh tính bên trong còn sống, thậm chí tu luyện, thời gian lâu dài có thể nhảy ra, giống như sinh mệnh... Nói cách khác, Thư Họa đạt tới loại cảnh giới này, đã giống như thật, giống như thực không phải thực, giống như huyễn không phải huyễn rồi!
Ngô sư giảm thấp thanh âm giải thích.
- Mạnh như vậy?
Trương Huyền khiếp sợ, trong mắt lặng lẽ hiển hiện từng đạo hoa văn, nhìn về phía họa quyển trước mắt.