- Trở mặt với ta?
Trương Khiêm sửng sốt, cực kỳ khó tin.
Tốn sức vất vả, là muốn để đối phương vui lòng, lôi kéo quan hệ với Băng Nguyên cung, sao không những không có tiến thêm một bước, ngược lại nói ra những lời này? Vừa rồi không phải ngươi tức giận muốn động thủ sao? Sao nháy mắt liền bảo vệ đối phương?
- Không sai, Trương Khiêm, mới vừa rồi động thủ, chỉ là cảnh cáo ngươi, hi vọng tự giải quyết cho tốt!
Trần Nhạc Dao khoát tay áo.
- Ngươi... Ta muốn biết vì cái gì!
Trương Khiêm tức sắp nổ tung, nhịn không được nói.
Thực sự không nghĩ ra, vì cái gì nữ nhận trước mắt này trở mặt nhanh như vậy, không phải tới chu kỳ hàng tháng chứ.
- Ngươi không cần biết vì cái gì, chỉ cần ghi nhớ, dám tìm Trương sư phiền phức, là đối nghịch với Trần Nhạc Dao ta!
Toàn thân nữ hài mang theo khí tức thanh lãnh, tựa hồ chỉ cần đối phương thực có can đảm vi phạm, liền sẽ ra tay, không lưu tình chút nào!
- Ngươi...
Xiết chặt nắm đấm, tức giận đến thân thể run rẩy, Trương Khiêm muốn nổi giận, lại không dám.
Không nói trước thực lực của đối phương không hề kém hắn, chỉ nói thế lực của Băng Nguyên cung, cũng không phải hắn có thể tuỳ tiện đắc tội.
- Chúng ta đi...
Hất lên ống tay áo, đỡ Trương Dụ dậy, Trương Khiêm xoay người đi đến một bên.
Vất vả chạy tới vuốt mông ngựa, bị người đánh đấm một trận không nói, đối phương còn không cảm kích...
Càng nghĩ càng thấy buồn bực, cả người muốn nổ tung.
- Trương Huyền, đều là Trương Huyền này. Không để ngươi sống không bằng chết, ta liền không họ Trương!
Hàm răng cắn chặt, một bồn lửa giận, tất cả đều chuyển dời đến trên người gia hỏa vừa rồi để hắn mất hết mặt mũi kia.
Nếu không phải người này, hắn làm sao lại bị sỉ nhục? Lại làm sao có thể không có giữ gìn mối quan hệ, còn biến thành bộ dáng này? Đi đến nơi xa, quay đầu nhìn Trần Nhạc Dao, chỉ thấy nàng nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa, ánh mắt phức tạp, không biết nghĩ cái gì.
- Đáng ghét...
Nhìn thấy cảnh này, càng giận không chỗ phát tiết, đồng thời cũng không hiểu.
Trần Nhạc Dao này thoạt nhìn rất bình thường, đối với những người khác cũng không nể mặt mũi, sao đột nhiên lại có loại thái độ này? Bị ma quỷ ám ảnh sao?
...
- Nhạc Dao sư tỷ, Trương Khiêm này bất kể thân thế hay thiên phú đều không tệ lắm, vì sao đột nhiên gây xích mích?
Một nữ tử của Băng Nguyên cung đi tới bên cạnh Trần Nhạc Dao hỏi.
Vừa rồi Trương Huyền ra tay, nàng cũng không theo tới, cũng không nghe mọi người đối thoại, giờ phút này nhìn thấy Nhạc Dao sư tỷ động thủ, mới tràn đầy khó hiểu.
Trương Khiêm này, bất kể thân thế hay tướng mạo đều là nhất đẳng, lại nho nhã lễ độ, vì sao lại động thủ?
- Ngươi có biết vừa rồi người tới hỏi thăm thiếu cung chủ kia là ai không?
Trần Nhạc Dao nói.
- Không biết...
Nữ tử lắc đầu.
- Là Trương Huyền Trương sư!
Trần Nhạc Dao gật đầu.
- Trương Huyền? Trương... Sư tỷ nói chẳng lẽ là... vị ân nhân giải quyết tai họa ngầm của chúng ta kia?
Thân thể nữ tử cứng đờ.
- Không sai, là hắn! Nếu đoán không sai, cũng là lão sư của thiếu cung chủ...
Trần Nhạc
Dao gật đầu.
- Cái này sao có thể...
Con mắt nữ tử trợn tròn, cực kỳ khó tin.
Âm quyết cùng Dương quyết của Băng Nguyên cung các nàng, đều có tai hoạ ngầm, người tu luyện cơ bản đều sẽ chết yểu, tuổi thọ không lâu!
Dù đạt đến Thánh vực, cũng không cao hơn ba trăm tuổi, cùng tu luyện giả khác một ngàn năm, chênh lệch cực lớn.
Nguyên nhân chính là như vậy, mặc dù Băng Nguyên cung có rất nhiều nữ tử, lại tươi đẹp như hoa, nhưng ở thời điểm rực rỡ nhất đều tàn lụi, mang theo thê mỹ.
Vốn cho rằng các nàng cũng sẽ đi con đường cũ này, nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Tám tháng trước, Liễu Huyên trưởng lão mang theo một thiếu nữ trở về, bởi vì là Thuần Âm thể, trực tiếp trở thành thiếu cung chủ, không chỉ như vậy, còn truyền thụ một bộ pháp quyết sau khi sửa chữa!
Bộ pháp quyết này, có thể nhẹ nhõm bù đắp tai hoạ ngầm của Âm quyết, Dương quyết, để tuổi thọ của tu luyện giả khôi phục lại trình độ như người bình thường!
Mặc dù lai lịch của công pháp bị phía trên ngăn chặn tin tức, nhưng thân là thiên tài hạch tâm nhất của Băng Nguyên cung, vẫn là biết một chút.
Chính là lão sư của thiếu cung chủ, một vị Danh Sư gọi Trương Huyền sáng tạo...
Vốn cho rằng vị ân nhân này là lão giả, ít nhất cũng là Danh Sư bát tinh trở lên, nằm mơ cũng không nghĩ tới trẻ tuổi như vậy, tuổi tác tương đương các nàng!
- Sửa chữa công pháp, giải quyết tai hoạ ngầm của chúng ta, hắn chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta...
Rõ ràng điểm ấy, nữ tử kích động đến vẻ mặt đỏ lên.
- Đúng vậy, ân nhân như vậy, vừa rồi ta lại ý định động thủ, thật sự là tội không thể tha... Không bằng, chúng ta đi qua bái kiến một chút đi...
Trần Nhạc Dao cười khổ nói.
- Tốt!
Nữ tử gật đầu, vội vàng gọi mấy đồng bạn còn lại, giải thích một chút, mấy người đều tràn đầy khiếp sợ, đồng thời đi tới chỗ Trương Huyền...
- Sao ngươi lỗ mãng như thế!
Triệu Hưng Mặc giận không chỗ phát tiết, nhìn về phía Trương Huyền, nhịn không được trách mắng.
Đối phương là thiên tài Trương gia, một tay đánh nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy được, mất hết mặt mũi...
Tương đương triệt để đắc tội Trương gia, về sau ở Thánh Tử điện, còn làm sao lăn lộn?
- Ta chỉ muốn hỏi một số chuyện, là Trương Khiêm kia ra tay trước...
Trương Huyền xem thường.
Dù Trương gia mạnh mẽ, nhưng nơi đây là Danh Sư đại lục, là Thánh Tử điện, làm chuyện gì cũng phải nhìn quy tắc!