Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đã lâu không gặp (2)


trước sau

- Tiểu Ngữ, nàng rốt cuộc đã tới...

Mới đi tiến cửa đại điện, liền nghe được giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên. Ngay lập tức một người thanh niên vẻ mặt mừng rỡ tiến lên nghênh đón.

Dáng vẻ của người thanh niên này khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, toàn thân mặc trang phục màu trắng, bộ dạng cực kỳ anh tuấn. Trương Huyền vừa so sánh với hắn, cũng kém hơn rất nhiều.

Nhìn thấy người này, sắc mặt Bạch Tốn trầm xuống, ngăn cản trước mặt Hoàng Ngữ.

- Bạch Tốn, ngươi muốn làm gì?

Người thanh niên nhếch miệng lên.

- Tiểu Ngữ cũng tên cho ngươi gọi sao? Ta khuyên ngươi cách xa nàng một chút. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.

Bạch Tốn nhìn chằm chằm vào đối phương, nổi giận đùng đùng.

- Không khách khí? Chúng ta cũng không phải chưa đánh nhau. Ngươi thắng được ta sao?

Đối mặt với uy hiếp của hắn, người thanh niên không thèm quan tâm:

- Lại nói, đây là nhà ta. Tiểu Ngữ tới nhà của ta làm khách, đương nhiên ta phải tận tình đón tiếp. Vậy ngươi cũng muốn quản sao? Bạch tiểu vương gia ngươi cũng không tránh khỏi quản quá rộng đi!

- Ngươi...

Bạch Tốn nhướng mày, lại muốn động thủ.

- Được rồi!

Hình như sớm biết rằng hai người sẽ cãi nhau, Đôi mi thanh tú của Hoàng Ngữ thoáng nhíu lại, nhìn về phía hai người:

- Chúng ta là vội tới chúc thọ cho Điền lão. Muốn đánh nhau, một lát nữa các ngươi lại đánh!

- Tiểu Ngữ yên tâm, ta lười chấp nhặt với người này. Một tên vũ phu cả ngày chỉ biết là đánh đánh giết giết!

Nói xong, người thanh niên khẽ cười:

- Tiểu Ngữ, ta vừa học được một bộ thủ pháp pha trà. Đi, ta dẫn nàng đi thưởng thức. Tuyệt đối an thần ngưng khí. Uống thêm vài lần, bảo đảm nàng có thể sớm ngày bước vào tâm phẳng lặng như mặt nước...

- Không, ta còn phải ở chỗ này chờ Lưu sư!

Đối với sự nhiệt tình của đối phương, Hoàng Ngữ cũng không quá để ý, xua tay từ chối.

- Không đi cũng không quan trọng. Ta vừa vặn cũng muốn bái kiến Lưu sư. Ta lại ở trong này cùng nàng chờ...

Đối với lời từ chối của nàng, người thanh niên hoàn toàn không để ý chút nào, cười khanh khách nói.

Hắn không đi, Hoàng Ngữ cũng không có cách nào.

- Không biết xấu hổ!

Bạch Tốn nổi giận đùng đùng, cũng không nhắc lại động thủ.

Xem ra chắc hẳn không phải là đối thủ của người này, bằng không, lấy tính tình hung bạo của hắn, cần gì quan tâm mừng thọ hay không mừng thọ.

Biết tình tình của vị tiểu vương gia này, người thanh niên lười để ý tới. Lúc này hắn mới phát hiện ra Trương Huyền. Hắn nghi ngờ nhìn lại:

- Tiểu Ngữ, vị này là...

- A, ta tới giới thiệu cho các ngươi một chút!

Hoàng Ngữ nhìn qua:

- Trương đại sư, vị Điền Long này chính là chủ nhân nơi này. độc tôn của Điền lão. Điền Long, vị này chính là Trương Huyền lão sư của Hồng Thiên học viện.

- Trương Huyền? Tên này thật quen. Hình như từng nghe nói ở đâu...

Người thanh niên Điền Long nghe được cái tên nhướng mày, suy tư một lát. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên:

- Hồng Thiên học viện, ngươi là Trương Huyền cùng Lục Tầm lão sư, đánh giá sư giả?

Đánh giá sư giả huyên náo đến mức sôi sùng
sục, hắn muốn không biết cũng khó.

- Lục Tầm là lão sư sao kim lợi hại nhất Hồng Thiên học viện. Dám cùng hắn tiến hành đánh giá sư giả, lá gan của ngươi thật là lớn. Bội phục, bội phục!

Trong miệng nói bội phục đối phương, trên mặt lại hoàn toàn không có chút ý bội phục nào, trái lại đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Lục Tầm thành danh biết bao năm, hơn nữa là con trai của Lục Trầm đại sư, danh tiếng rất lớn. Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc so tài lần này, là cục diện nghiêng về một phía.

Nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, Trương Huyền lắc đầu.

Lại một nhân vật nhỏ tự cho mình là đúng mà thôi.

- Điền Long, ngươi nói vậy là có ý gì?

Bạch Tốn nhìn không được.

- Không có ý gì, người sang tự hiểu lấy mình. Không biết tự lượng sức mình, càng sống chỉ càng thêm mệt.

Điền Long lắc đầu.

- Ngươi nói cho rõ ràng. Ai không biết tự lượng sức mình? Trương đại sư, chỉ là tính tình khiêm tốn, không muốn bộc lộ rõ mà thôi...

Bạch Tốn nổi giận đùng đùng.

Hắn tuy rằng cũng quen biết Lục Tầm, nhưng không mấy quen thuộc. Ngược lại đối với Trương Huyền, hắn bội phục sát đất. Nghe đối phương nói như vậy, hắn lập tức không bỏ qua.

- Đại sư? Đại sư cái gì? Tiếng xưng hô đại sư này có thể tùy tiện gọi sao?

Điền Long cười nhạo, bàn tay vung, mang theo sự cao ngạo lạnh lùng:

- Đó là đạt được nhất định trình độ đối với một chức nghiệp mới có thể gọi. Giống như gia gia ta, ở trên trà đạo theo đuổi tới cực hạn, mới có tư cách xưng là đại sư trà đạo. Một lão sư Hồng Thiên học viện, mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, gọi là lão sư, xem như nể tình. Cũng dám gọi là đại sư? Thực sự không biết trời cao đất rộng...

Điền Long lạnh lùng cười, đang muốn nói tiếp, lại thấy một lão già đi tới. Hắn lập tức khép chặt miệng, một mực cung kính ôm quyền, nghênh đón:

- Điền Long ra mắt Nguyên Ngữ đại sư!

Người tới chính là y sư đứng đầu Thiên Huyền vương quốc, Nguyên Ngữ.

Đối với sự cung kính của hắn, Nguyên Ngữ đại sư chỉ gật đầu, trên mặt không chút kinh ngạ. Hắn đang muốn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy được Trương Huyền ở bên cạnh. Nhất thời ánh mắt hắn sáng lên, lập tức vọt tới, vẻ mặt nhiệt tình.

- Trương đại sư, ngươi cũng ở đây sao... Đã lâu không gặp!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện