Lúc trước học Thiên Long Bát Âm, chỉ cần không có đạt tới Chân Long, hơn nữa Thánh thú trong cơ thể nắm giữ huyết mạch Long tộc, liền có thể tuỳ tiện áp bức, không có lực lượng phản kháng.
Vốn cho rằng đại gia hỏa này là Thánh Vực bát trọng, rống một tiếng tác dụng hẳn không quá lớn, không thành công, bản thân lại tiêu hao lực lượng quá lớn, chỉ có thể mặc cho đối phương xâm lược, cho nên không dám tùy tiện động thủ, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, uy lực của hai chữ này vẫn mạnh như vậy!
Sớm biết như vậy, vừa thấy mặt liền hô, sẽ không bị động như vậy, suýt chút nữa bị đánh chết tại chỗ.
- Ngươi là... Chân Long?
Hắn bên này cảm khái, Địa Ngục Thanh Long Thú nằm trên mặt đất, không ngừng co giật, lần nữa nhìn qua, trong mắt lộ ra hoảng sợ.
Huyết mạch Long tộc đẳng cấp sâm nghiêm, dù nó mệnh danh Thanh Long thú, nhưng so với Long tộc chân chính, vẫn có chênh lệch rất lớn, đối phương có khả năng hô lên Thiên Long Bát Âm tinh thuần như vậy, tất nhiên nắm giữ huyết mạch Long tộc còn tinh khiết hơn nó.
- Mặc dù ta không phải Chân Long, nhưng chỉ cần thần phục ta, có thể để cho huyết mạch của ngươi trở nên càng thêm tinh thuần, thực lực mạnh hơn!
Trương Huyền đi tới, xem ra chỉ cần đối phương không đồng ý, thì sẽ tiếp tục thi triển Thiên Long Bát Âm, đánh chết tươi nó.
- Ta thần phục...
Không chần chờ quá lâu, Thanh Long thú cúi đầu xuống.
Có khả năng nói ra Thiên Long Bát Âm, coi như không phải Chân Long, cũng tất nhiên có liên quan đến hắn, huyết mạch áp chế, thần phục chẳng những không cảm thấy mất mặt, còn cực kỳ may mắn.
Loại cơ hội này không nắm chặt, mới là thật ngu.
Thấy nó đồng ý, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm. Vốn là giúp Lạc Huyền Thanh tìm kiếm Động Hư Hồ Lô, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thu được Thánh thú Thánh Vực bát trọng...
Bất quá như vậy cũng tốt, về sau ở Thánh Tử điện, hoàn toàn có thể xông pha, trong học viên, đệ tử có thể thắng được đại gia hỏa này, hầu như không có nha...
Trong sơn động, Viên Hiểu thận trọng tiến lên. Trong này có Thánh thú Thánh Vực bát trọng, hắn không dám phóng ra thần thức, cũng không dám phi hành, chỉ có thể dùng mắt thường tìm kiếm... Chỉ bất quá hang núi thực sự quá lớn, đi hơn mười phút còn chưa đi hết.
- Tại sao không có?
Lại đi một hồi, lần nữa trở lại vị trí cửa động, mày nhăn lại.
Một vòng lớn như vậy, cả sơn động đều xoay một lần, vì sao ngay cả cái bóng của Thanh Long thú cũng không thấy?
Chẳng lẽ ra ngoài kiếm ăn, còn chưa trở về?
Thật như vậy thì quá tốt rồi, hoàn toàn có thể ở ngoài động bố trí trận pháp, một khi đối phương trở về, kích hoạt vây khốn, không cần hắn mạo hiểm đi hấp dẫn.
- Nhanh nói chuyện này cho đám người Lạc Huyền Thanh...
Thần thức lan tràn, quét một lần, quả nhiên không có phát hiện, Viên Hiểu vội vã đi ra ngoài.
Nhất định phải nhanh nói cho đám người Lạc Huyền Thanh chuyện này, để bọn hắn không cần chờ... đi ra hang núi, đang muốn gọi Trương Huyền, chỉ thấy một Thanh Long thú to lớn nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt nịnh nọt dùng đầu lưỡi liếm láp ống quần hắn.
- Cái này...
Con mắt Viên Hiểu trợn tròn, giống như gặp quỷ:
- Trương sư... Đây là có chuyện gì?
Hắn cũng bối rối.
Đi vào hang núi tìm kiếm Địa Ngục Thanh Long Thú, tìm một vòng cũng không tìm được, ở bên ngoài nhìn thấy không nói, còn ghé vào trước mặt Trương Huyền liếm ống quần... Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- A, Thanh Long thú từ
bên ngoài tới, đụng phải ta, vừa lúc rảnh rỗi, liền thuận tay thuần phục...
Trương Huyền giải thích.
- Thuận tay thuần phục...
Thân thể nhoáng một cái, Viên Hiểu thiếu chút nữa ngất đi.
Đây chính là Thánh thú Thánh Vực bát trọng... Bọn họ gặp phải có thể chạy bao xa thì chạy bao xa, trực tiếp thuần phục... Lúc này mới bao lâu?
Mười phút?
Hai mươi phút?
Dù sao cách nửa canh giờ còn kém rất xa! Cố áp chế mình làm chuyện điên rồ, lần nữa nhìn qua:
- Ngươi... Còn tinh thông thuần thú?
- Khảo hạch qua Thuần Thú sư!
Trương Huyền gật đầu.
Viên Hiểu nghẹn nói không ra lời.
Người này bày trận nhanh thì thôi, còn là Luyện Đan sư, Y sư... Hiện tại thuần thú cũng lợi hại như vậy, còn có gì không biết sao?
- Đi xem đám người Lạc huynh một chút đi!
Thuần phục Thanh Long thú, giải trừ nguy hiểm, tiếp tục đợi ở chỗ này, cũng không có ý nghĩa gì, Trương Huyền khoát tay áo.
Hắn ở chiến đấu bên ngoài sơn động, động tĩnh như thế lớn, Viên Hiểu đi vào trong động, không thả ra thần thức, chung quanh còn có trận pháp, không thể cảm giác thì thôi, đám người Lạc Huyền Thanh cách gần như vậy, cũng không nghe thấy, không có người tới, sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ!
Hai người lao về phía đám người Lạc Huyền Thanh, còn chưa tới trước mặt, liền cảm thấy từng tiếng gió rít gào, thổi đến tảng đá trong sơn cốc lăn mình, tựa hồ sợ gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới càng nhiều Thánh thú, hai bên tựa hồ rất khắc chế lực lượng, kình khí chỉ vận chuyển ở trong phạm vi nhất định, không có chút tiết lộ nào.
Vòng qua nham thạch nhìn, chỉ thấy hai bóng người đang ở giao thủ phía trước, một chiêu một thức, mang theo uy lực cực kỳ mạnh, coi như lấy thực lực của hắn, nhìn một hồi cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
- Hắn là Trương Thuần?
Nhận ra một phương chiến đấu chính là Lạc Huyền Thanh, Trương Huyền hỏi.
Đối diện là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, lông mày đen nhánh, cánh tay thon dài, nhất cử nhất động mang theo lực lượng hồn nhiên thiên thành, thực lực tương đương Lạc Huyền Thanh, đều là Thánh Vực thất trọng đỉnh phong.
- Ừm!
Viên Hiểu gật đầu lên tiếng.
Trương Huyền nhìn kỹ lại.
Giống như lúc trước hắn nói, hai người chiến đấu, quả thực chiêu chiêu tàn nhẫn. Chỉ bất quá, hai bên biết rõ cực sâu, mỗi một chiêu đều giống như biết trước thời hạn, dù hung hiểm, lại không cách nào làm bị thương đối phương.
Ngược lại bởi vì động tác quá nhanh, giống như đồng môn sư huynh đệ, lặp đi lặp lại tiếp chiêu. Đối diện Bích Hồng Âm, Vân Liên Hải thì đứng bốn người, từng cái hai tay ôm ở trước ngực, rất hứng thú nhìn hai bên chiến đấu.
- Sao lại đánh nhau?
Đi tới trước mặt, Viên Hiểu thấp giọng hỏi. Không phải nói tới ngăn cản đối phương tiến lên, làm bộ dáng ư?