Sao lại thật đánh nhau?
- Chúng ta tới ngăn cản bọn họ, Trương Thuần nói dùng võ quyết thắng thua, người nào thắng, liền đi thuần phục Thanh Long thú, thua, trực tiếp cuốn xéo! Cho nên bọn họ liền đánh nhau, có điều thực lực hai người tương đương, lẫn nhau quen thuộc, thời gian dài như vậy vẫn không có phân ra thắng bại!
Bích Hồng Âm giải thích một câu, nhíu mày:
- Thế nào? Thanh Long thú kia đâu? Có dẫn tới hay không?
- Cái này...
Nhớ tới sự tình vừa rồi, Viên Hiểu không biết trả lời như thế nào, đành phải lắc đầu:
- Ngươi hỏi Trương sư đi!
Bích Hồng Âm có chút kỳ quái, có điều vẫn xoay đầu lại:
- Trương sư, thế nào?
- A, mới vừa cùng Thanh Long thú đánh một lúc...
Trương Huyền đang muốn giải thích chuyện phát sinh vừa rồi, liền cảm thấy phía trước sóng khí lăn mình, song chưởng của Trương Thuần bỗng nhiên đẩy một cái, thoát ly vòng chiến, sau đó nhíu mày, vẻ mặt khó tin nhìn về phía hai người Trương Huyền:
- Các ngươi không có việc gì?
Thanh Long thú nổi giận đùng đùng đi tìm phiền toái, làm sao có thể để hai người không bị thương chút nào trở về?
- Có ý tứ gì?
Thấy biểu lộ của hắn, Lạc Huyền Thanh ý thức được không đúng, cũng nhìn lại.
- Huyền Thanh, trước khi người này tới đây, liền gặp Thanh Long thú, cố ý nói ngươi muốn thuần phục nó, kích thích đối phương nổi giận, chỉ cần chúng ta tiếp xúc, sẽ gặp phải công kích...
Viên Hiểu nói.
Thời điểm tới, Trương Huyền giải thích sự tình cặn kẽ một lần, đã biết trúng thủ đoạn của đối phương.
- Không sai, ta là trước thời hạn gặp Thanh Long thú, vừa rồi ngươi cố ý ngăn cản ta, trên thực tế ta cũng ngăn cản ngươi, muốn nhìn một chút, Thanh Long thú cuồng bạo, đến cùng có thể phát ra bao nhiêu lực lượng...
Trương Thuần nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không phủ nhận, tràn đầy nghi ngờ nhìn qua:
- Hai người các ngươi, gặp được đại gia hỏa kia, sao lại không có việc gì?
Cũng khó trách hắn kỳ lạ, Địa Ngục Thanh Long Thú, Thánh thú Thánh Vực bát trọng, trong cơn giận dữ, hắn cũng không chống lại được, hai người kia không có việc gì, không bị thương chút nào trở về, căn bản không phù hợp đạo lý.
Dựa theo kế hoạch lúc trước của hắn, cố ý ngăn Lạc Huyền Thanh, không để cho đối phương cứu viện, như vậy hai đồng bọn của hắn tất nhiên bị thương, làm không cẩn thận sẽ mất đi sức chiến đấu, đến lúc đó lại dẫn Thanh Long thú tới, không chỉ có thể thu hoạch được hảo cảm, còn để người sau chịu thiệt, nhất cử lưỡng tiện... Hai người trở về như thế, chẳng lẽ không có gặp được?
- Ngươi chính là Trương Thuần?
Lười nhác trả lời, Trương Huyền nhìn qua.
- Không sai, ngươi là ai?
Trương Thuần nhíu mày, trên mặt không vui. Một tiểu gia hỏa Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong mà thôi, dám gọi thẳng tên của hắn, lá gan thật là không nhỏ.
- Không cần phải để ý đến ta là ai, ta nghe
nói, ngươi có ý nghĩ xấu với tiểu công chúa Lạc gia?
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Ngươi có ý tứ gì?
Trương Thuần híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Huyền Thanh:
- Lạc Huyền Thanh, đây là người của ngươi?
- Trương sư...
Nghe đối phương nhắc tới muội muội của mình, Lạc Huyền Thanh cũng nhíu mày, nhịn không được nhìn qua.
- Lạc huynh, ngươi liền nói, có phải hắn có ý nghĩ xấu với tiểu công chúa hay không!
Trương Huyền cũng không nhiều lời, nhìn lại.
- Hừ, con cóc muốn ăn thịt thiên nga, muội muội ta, há là hắn có thể xứng đôi!
Không biết Trương Huyền có ý tứ gì, nhưng nói đến muội muội, Lạc Huyền Thanh vẫn hừ một tiếng, tràn đầy không vui.
Hắn vốn khó chịu với người Trương gia, người này còn dám quấy rối muội muội của hắn, nếu không phải thực lực tương đương, khẳng định đã sớm đánh đối phương đến cha ruột cũng không nhận ra được.
- Lạc huynh đã nói như vậy, như vậy đánh hắn một trận cũng không xử oan nha!
Trương Huyền gật đầu.
- Đánh ta? Chỉ bằng ngươi?
Còn tưởng rằng gia hỏa đột nhiên xuất hiện kia muốn làm gì, nghe muốn đánh hắn, Trương Thuần giận quá mà cười. Hắn ở trong Thánh Tử điện cũng là cường giả đỉnh phong, tuyệt thế thiên tài của Thánh Nhân Trương gia, ai thấy không dọa đến run rẩy?
Một tiểu gia hỏa Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, lại ăn nói ngông cuồng... Quả thực không để hắn vào mắt!
- Trương sư...
Lạc Huyền Thanh cũng không hiểu ra sao.
Trương Huyền này có phải mới vừa bị người đánh ngu hay không?
Đây chính là Trương Thuần, ngay cả hắn muốn vượt qua cũng khó... Ngươi muốn đánh hắn?
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy thì tốt, để cho ta nhìn một chút, đến cùng có dạng thực lực gì, lại dám càn rỡ như thế...
Trương Thuần cười lạnh một tiếng, bàn tay lăng không trảo một cái, nhất thời một cỗ lực lượng cường đại tới cực điểm bao phủ tới Trương Huyền.
- Giết chết nha!
Trương Huyền đứng ở chỗ không nhúc nhích, vỗ tay phát ra tiếng.
Rống!
Thanh âm còn chưa kết thúc, một con Thanh Long thú dài đến hơn ba mươi mét xuất hiện ở trước mặt mọi người, cái đuôi thô to quét qua.
Bành!
Trương Thuần còn không kịp phản ứng, liền bay ngược ra ngoài, đầu đâm vào trong lòng núi, đập ra một cái hố to lớn.