Nghe được đối phương chụp mũ, Trương Huyền lắc đầu, bàn tay vẫy một cái:
- Ngừng!
Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng cũng rất có đạo lý.
Thánh Tử điện, là học phủ cao nhất đại lục, địa vị coi như kém Tổng bộ Danh Sư đường, cũng không kém quá nhiều, ở đây chỉ thị thú sủng tấn công quyền Điện Chủ, trưởng lão, tương đương với đụng chạm ranh giới cuối cùng, một khi tin tức truyền ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị toàn bộ đại lục đuổi giết!
- Rống!
Nghe được mệnh lệnh, tuy Kỳ Lân thú tức giận, nhưng không dám vi phạm, ép xuống lực lượng ngừng lại.
Lúc này Chiêm sư cùng Cát trưởng lão mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trên người mồ hôi chảy ròng, quần áo ướt đẫm hơn phân nửa. Nếu không ngừng,tùy ý lực lượng đè xuống, coi như không chết, cũng gần như, bản thân bị trọng thương.
- Ta không muốn ra tay với hai vị, là thật có việc gấp, không thể bị dở dang, mong được tha thứ!
Trương Huyền ôm quyền.
Ra tay với bọn họ, đúng là bất đắc dĩ. Không động thủ, cũng không thể thật bị bắt lại mang đến Trương gia, gây ra động tĩnh lớn như vậy, thật muốn bị bắt trở về, vị đại trưởng lão kia không ăn hắn mới là lạ!
- Hừ!
Mang theo kiêng kỵ nhìn Kỳ Lân thú một cái, Chiêm sư hừ một tiếng, lòng tràn đầy tức giận, nhưng lại không phát ra được. Vốn cho rằng chỉ là học viên có thể tiện tay bắt lại, không nghĩ tới ngắn ngủi một tháng không thấy, đã thành một cự long có thể tùy ý bay lượn.
- Cùng Trương gia gây ra không vui, về sau ta sẽ tự mình giải quyết, lần này tới, chỉ muốn mượn dùng trận kỳ cấp chín, mong Chiêm sư tác thành!
Biết đối phương không vui, Trương Huyền nhìn qua, vẻ mặt thành khẩn.
- Tốt...
Dừng lại một chút, cổ tay Chiêm sư khẽ đảo, mặt đất lập tức nhiều ra hơn 100 cây trận kỳ, mỗi một cây đều chất liệu chắc chắn, cấp bậc không thấp, là trận kỳ cấp chín! Nhìn thái độ của đối phương, không cho sợ rằng sẽ tiếp tục sai thú sủng động thủ, để cuối cùng chịu thiệt, còn không bằng trước cho ra.
- Đa tạ Chiêm
sư!
Lăng không trảo một cái, nắm trận kỳ ở trong lòng bàn tay, Trương Huyền nhìn kỹ một vòng, biết có thể dùng bố trí truyền tống trận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa đã sụp đổ.
- Đến đây đi!
Nhìn động tác của hắn, hai người Chiêm sư mới phát hiện, ngoài cửa cách đó không xa, đang đứng một bóng người, thiên tài của Băng Nguyên cung năm nay mới thi vào… Trần Nhạc Dao!
Lúc này đôi mắt thanh tú của nữ hài kia trừng tròn xoe, môi đỏ mở ra, nhìn phế tích đầy đất, cùng quyền Điện Chủ, trưởng lão khóe miệng tràn đầy tơ máu, chật vật không dứt, cả người không khỏi hóa đá.
Chỉ là tới mượn trận kỳ, cũng không phải đến cướp? Huyên náo lớn như thế, làm sao kết thúc? Bất quá, xoắn xuýt nhiều như vậy cũng vô dụng, ngoan ngoãn bay tới, rơi vào trước mặt.
- Nói cho ta biết vị trí kỹ càng của Băng Nguyên cung...
Không để ý tới nàng khiếp sợ, Trương Huyền truyền âm qua.
- Ở cực bắc...
Không dám chần chừ, Trần Nhạc Dao vội vàng truyền âm nói vị trí cụ thể của Băng Nguyên cung.
- Ừm!
Nghe xong, trong óc Trương Huyền lập tức quan sát một bộ bản đồ. Bố trí truyền tống trận, đặc biệt là loại cự ly xa này, trên phương hướng không thể có sai số mảy may, nếu không chếch một ly, liền không biết sẽ cách nhau bao nhiêu vạn dặm.
Đứng tại chỗ suy tính trọn năm phút đồng hồ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Hô!
Trận kỳ trong lòng bàn tay thẳng tắp bay đi.
Ông!
Trận kỳ cắm trên mặt đất, một hồi gợn sóng lắc lư, dường như tạo thành một không gian gấp ổn định, chẳng qua còn không có triệt để thành hình, liền ba một tiếng, trong nháy mắt nổ tung.