- Không cần chậm, chúng ta tin tưởng thực lực của tộc trưởng!
Lạc Càn Trinh cười cười, mấy bước đi ra tàng bảo khố:
- Tất cả trưởng lão đều đã ở đại điện, chuẩn bị xong, hiện tại liền có thể xuất phát!
- Hiện tại xuất phát?
Trương Huyền lảo đảo.
- Không sai, báo thù không qua đêm! Lạc gia ta thành lập vài vạn năm, chưa từng nhận qua khuất nhục như vậy! Sự tình tộc trưởng cùng Chư Tử bách gia giao đấu, mặc dù dính dáng rất lớn, không tiện truyền ra ngoài, nhưng chậm trễ lâu, Trương gia khẳng định cũng sẽ biết, ngộ nhỡ Trương Huyền sợ hãi bỏ trốn, chúng ta chẳng phải lấy giỏ trúc múc nước?
Lạc Càn Trinh bỗng nhiên ôm quyền:
- Xin tộc trưởng nhanh làm ra quyết định, vì tộc nhân, cũng vì Lạc gia truyền thừa vài vạn năm!
- ...
Trương Huyền khóc không ra nước mắt.
Các ngươi chỉ nghĩ Lạc gia, có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không? Con mẹ nó chứ ta không chỉ là tộc trưởng của Lạc gia các ngươi, còn là Trương gia... Để ta đi khiêu chiến mình, đánh mặt của mình...
- Ta trước nghe ý kiến của các trưởng lão một chút...
Trương Huyền buồn bực sắp bùng nổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Lạc Càn Trinh, do dự một chút, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn nói.
- Tộc trưởng mời qua bên này!
Nghe hắn không có cự tuyệt, Lạc Càn Trinh thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trong lòng tức giận Trương Huyền, nhưng tên này quả thực có bản lĩnh người thường khó có thể tưởng tượng, cũng là địa phương kiêu ngạo cùng tự hào nhất của Trương gia hiện tại, chỉ cần có thể hắn đánh tơi bời, tất cả khuất nhục đều sẽ lập tức quét sạch, thậm chí còn có thể uy danh đại thịnh.
Rất nhanh, hai người tới đại điện, quả nhiên thấy tất cả trưởng lão sớm đã ngồi chờ, thấy hắn vào cửa, từng cái kích động vội vàng đứng dậy.
- Tộc trưởng, hiện tại chúng ta liền xuất phát chứ?
- Giết chết tên vương bát đản Trương Huyền kia!
- Cho hắn biết, Lạc gia chúng ta cũng có thiên tài chân chính...
...
Mọi người từng cái xiết chặt nắm đấm.
- ...
Con mắt Trương Huyền biến thành màu đen.
Cái này gọi chuyện gì.
Vốn ý tốt chạy tới, bù đắp Lạc
gia tổn thương, kết quả bị lôi kéo làm gia chủ!
Cái này thì cũng thôi đi, còn muốn mình đi đánh bản thân... Nếu như giờ phút này hiển lộ ra thân phận, nói mình là Trương Huyền... Bù đắp tổn thương không những làm không được, không cẩn thận còn có thể bị đối phương cho rằng là cố ý trêu đùa, hai nhà Trương, Lạc sẽ không có khả năng điều hòa, thậm chí có thể trực tiếp phát sinh đại chiến!
- Tâm tình của mọi người, ta có thể lý giải, nhưng đi khiêu chiến Trương gia, ta cảm thấy thời cơ còn chưa đúng lúc...
Trương Huyền nhẫn nhịn nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là nói.
- Vị Trương Huyền kia, thực lực rất mạnh, cũng coi như cùng cấp bậc vô địch, nhưng Tộc trưởng ngay cả Nam Cung Nguyên Phong cũng có thể đánh bại, thắng hắn không khó! Lần này thúng ta công bằng giao đấu, đưa lên bái thiếp, lại mời Danh Sư đường xem cuộc chiến... Quy củ làm đủ, chắc hẳn Trương gia cố kỵ mặt mũi sẽ không cự tuyệt! Sao nói thời cơ không thành thục?
- Đúng vậy, gia chủ là con cháu bàng chi, bình thường chưa từng xuất hiện qua, cực kỳ khiêm tốn, ở trên đại lục cũng không có danh khí gì, nếu như không phải huyết mạch tinh thuần, chúng ta cũng hoài nghi không phải là tộc nhân... Chúng ta cũng như vậy, huống chi những người khác. Lần này không chỉ dạy bảo Trương gia Trương Huyền không biết trời cao đất rộng, càng quan trọng hơn là vì tộc trưởng xác lập thanh danh, để tất cả mọi người đều biết...
...
Thấy hắn chối từ, một đám trưởng lão nghị luận ầm ĩ.
- ...
Trương Huyền im lặng.
Tất cả mọi người nói rất có đạo lý, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.