Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Triệu Nhã luyện hóa Cổ Thánh huyết (2)


trước sau

- Trước hấp thu giọt máu này!

Ra ngoài nguy hiểm, tuy giọt máu này trân quý, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng của học sinh.

- Vâng!

Triệu Nhã khoanh chân ngồi xuống, hấp thu huyết dịch vào trong cơ thể, lực lượng toàn thân cuồn cuộn, không đến mười phút đồng hồ, đứng dậy, trong mắt tinh quang bắn ra tứ phía, chiếu rọi bát phương.

- Ngươi... Luyện hóa?

Trương Huyền sững sờ.

Hắn luyện hóa dễ dàng, là bởi vì huyết dịch của vị tiên tổ này đến từ bản thân hắn, đồng căn đồng nguyên, Triệu Nhã làm sao có thể cũng nhanh như vậy?

- Luyện hóa!

Triệu Nhã gật đầu:

- Sau khi lão sư sửa đổi kinh mạch cho ta, năng lượng chuyển hóa cực kỳ nhanh chóng, mặc dù giọt máu này lợi hại, cũng sẽ không tiêu phí quá nhiều thời gian!

- Kinh mạch?

Ngón tay Trương Huyền điểm một cái, một đạo chân khí tràn vào trong cơ thể đối phương, quả nhiên phát hiện, sau khi sửa đổi kinh mạch Triệu Nhã, vận chuyển năng lượng so với người bình thường thì nhanh hơn không biết bao nhiêu.

Thậm chí xem như hắn cũng theo không kịp, khó trách có thể luyện hóa Cổ Thánh huyết nhanh như vậy, chỉ sợ kinh mạch đồ của nàng còn muốn hợp lý hơn Cổ Thánh!

- Đi thôi!

Nàng đã luyện hóa huyết dịch, nói rõ nắm giữ năng lực bảo vệ tính mạng, Trương Huyền cũng không nhiều lời, thẳng tắp bay ra ngoài điện. Nhìn hai người rời đi, Hưng kiếm thánh cười khổ, nhịn không được cảm xúc:

- Hai sư đồ này, đều là biến thái...

Bọn họ hấp thu một giọt máu, cần đặt ở trong đan điền, dùng chân khí ngày đêm rèn luyện, đối phương hấp thu liền luyện hóa... Thật là biến thái.

- Chúng ta cũng phải tăng thêm tốc độ, nếu không thật bị nhi tử, đồ tôn vượt qua, tôn nghiêm ở đâu?

Mộng kiếm thánh nói.

- Cũng phải!

Gật gật đầu, hai người không nói thêm lời, đồng thời ngồi dưới đất, bắt đầu tu luyện....

- Lão tổ, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta!

Bên ngoài Đại Thành điện, rất nhiều thanh niên khóc ròng ròng. Chuẩn bị thời gian dài như vậy, hao tốn vô số tâm huyết, mới đi vào Đại Thành điện, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái gì cũng không
có đạt được, liền bị người đánh một trận tơi bời, ném đi ra.

- Tài nghệ không bằng người, chỉ có thể trách bản thân, không trách được người khác!

Cổ Thánh ẩn giấu ở một bên trầm tĩnh phút chốc, thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Không phải chúng ta tài nghệ không bằng người, mà là tên này thuần phục nhiều Thánh thú, luyện hóa nhiều vũ khí lợi hại như vậy, nếu như không dùng những vật này, chỉ bằng vào thực lực, khẳng định không phải đối thủ của chúng ta!

Thanh niên mặt giống như đế giày cắn răng.

Tên kia có gì đặc biệt hơn người? Cũng chỉ là dựa dẫm thú sủng cùng vũ khí mà thôi, không có hai thứ này, không tin còn có thể theo kịp thực lực của bọn hắn?

- Đúng vậy, mong lão tổ làm chủ cho chúng ta, cùng hắn công bằng quyết đấu!

- Không dựa vào những bàng môn tà đạo này, nếu như hắn có thể thắng, chúng ta tâm phục khẩu phục!

Mấy thanh niên khác cũng cắn răng.

- Cái này...

Lão tổ lặng im, một lát sau thanh âm vang lên:

- Hoằng Thiên huynh, những vãn bối này của ta, muốn cùng hậu bối ngươi tiến hành tỷ thí công bằng, không biết có thể cho chút tình mọn hay không?

- Ngươi muốn cùng vãn bối của ta thảo luận, ta sẽ không làm chủ thay hắn, yên tâm, chỉ cần các ngươi không làm ra sự tình vi phạm đạo nghĩa, ta sẽ không nhúng tay!

Thanh âm của Trương gia lão tổ vang lên.

Đám người Trương Huyền đi vào Đại Thành điện, hắn cũng không rời đi, vẫn ẩn núp ở bốn phía.

- Hoằng Thiên huynh đã không nhúng tay vào, ta an tâm...

Vị lão tổ của Chư Tử bách gia lên tiếng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện