Hô!
Phong ấn bên ngoài Đại Thành điện, ánh sáng lấp lóe, Trương Huyền cùng Triệu Nhã bay ra.
- Chạy đi đâu!
Đám người thanh niên mặt như đế giày đồng loạt vây quanh.
- Thế nào, còn muốn bị đánh?
Trương Huyền nhíu mày, hừ lạnh.
Tha tính mạng của bọn hắn, vậy mà không biết cảm ơn, còn ở nơi này chặn đường, thật chẳng lẽ cho rằng bản thân không biết giết người hay sao?
- Chúng ta chỉ muốn cùng ngươi công bằng quyết đấu, một đối một, không cho phép sử dụng vũ khí cùng thú sủng! Dám hay không?
Thanh niên mặt như đế giày cắn răng.
- Công bằng quyết đấu? Tiền đánh cược là cái gì?
Trương Huyền nói.
Không có tiền đặt cược, mới không có thời gian rảnh lãng phí thời gian với những người này.
- Vừa rồi Hoằng Thiên huynh cho ngươi năm giọt Cổ Thánh huyết, chỉ cần ngươi tỷ thí với bọn hắn, ta sẽ lấy ra năm giọt huyết dịch, xem như tiền đặt cược!
Đám người thanh niên mặt như đế giày vẫn chưa trả lời, thanh âm Cổ Thánh lúc trước vang lên:
- Đây là tiền đặt cược của chúng ta, vậy tiền đánh cược của ngươi là cái gì?
- Ta sao?
Trương Huyền dừng lại một chút:
- Ta có thể hạ thủ lưu tình, không giết bọn họ!
- ...
Cổ Thánh kìm nén ngực khó chịu. Công bằng quyết đấu, ai thắng ai thua còn chưa nhất định, ta ra năm giọt Cổ Thánh huyết, ngươi cho ra cái tiền đặt cược này, cảm thấy mình nhất định sẽ thắng?
- Ngươi thua, giao ra Tứ Quý đồ!
- Không sai, lấy Tứ Quý đồ làm tiền đặt cược!
...
Đám người thanh niên mặt như đế giày nhao nhao hô lên. Thanh âm còn chưa kết thúc, chỉ thấy Trương Huyền như nhìn đồ đần nhìn qua:
- Các ngươi chưa tỉnh ngủ sao! Các ngươi cảm thấy, chỉ mấy giọt máu, có thể đuổi kịp Tứ Quý đồ?
- Cái kia... tiền đặt cược của ngươi khẳng định không tốt, nếu như ngươi thua, tiền đặt cược căn bản không cần thực hiện!
Trầm mặc một chút, mọi người lần
nữa nói.
- ...
Cổ Thánh cảm thấy ngực càng đau.
- Không sao cả, dù sao ta không muốn so, không so thì thôi...
Trương Huyền duỗi lưng một cái.
Dù sao hắn cũng không có ý định so, không so vừa vặn.
- Như vậy đi, năm giọt Cổ Thánh huyết, đổi lấy một cơ hội tấn thăng trong Tứ Quý đồ, như thế nào?
Vị Cổ Thánh kia của Chư Tử bách gia nói.
- Cái này... Có thể là có thể, chỉ là ta mới Kim Thân cảnh đại viên mãn, mà bọn họ là Bất Hủ cảnh đại viên mãn... Chênh lệch hai đại cấp bậc, vũ khí, thú sủng đều không cho phép dùng, cái này cũng gọi công bằng?
Trương Huyền nói.
Dù sao hắn cũng sẽ không thua, một cơ hội tấn thăng, không tính là gì.
- Như vậy ta để cho bọn họ đè thấp tu vi, cùng ngươi đồng cấp!
Cổ Thánh nói.
Không cho người ta sử dụng vũ khí, lại không cho phép dùng thú sủng, hạn chế rất nhiều, lại dựa dẫm tu vi tới đối chiến, quả thực không công bằng.
- Vậy là tốt rồi, bắt đầu đi!
Trương Huyền tiến về phía trước một bước, cười hắc hắc:
- Vì không lãng phí thời gian, các ngươi có thể cùng tiến lên, bất quá... Nhiều người đồng thời tấn công như vậy, ta có khả năng không giữ tay được, ngộ nhỡ chết mấy cái, mong tiền bối thứ lỗi!
- Muốn giết chúng ta, cũng phải nhìn thực lực của ngươi có đủ hay không...
Thanh niên mặt như đế giày cắn chặt hàm răng, tu vi toàn thân lập tức đè thấp đến Kim Thân cảnh đại viên mãn, đi đầu xông tới.