Rầm rầm rầm!
Hai đại Hoàng giả bắt đầu quyết đấu, trên bầu trời xuất hiện từng vết rách, vô số lực lượng tuôn trào, như có máu tươi toác ra.
Mọi người nhìn về phía chỗ chiến đấu, sắc mặt Thần Dung Hoàng trắng bệch, tâm tình nặng nề.
Hắn bị đám người Nhan Thanh Cổ Thánh vây công, còn không có khôi phục lại đã trải qua nhiều chiến đấu như vậy, thậm chí còn bị Thần Linh đánh trúng.... Sớm đã đến trình độ đèn cạn dầu.
Có thể tới hiện tại, tất cả dựa vào phần kiên trì trong lòng kia.
"Ai!"
Trương Huyền lắc đầu, không nhìn nữa.
Thật ra thì đến loại tình trạng này, ai thua ai thắng đã không trọng yếu.
Nhưng hắn biết, Thần Dung Hoàng nhất định sẽ thắng, cũng nhất định sẽ tự tay chém gϊếŧ Thần Linh Hoàng.
Đánh đến cuối cùng, liều chính là ý niệm, Dung Hoàng có loại ý niệm kiên trì này.
Đối với nhân tộc mà nói, Dung Hoàng chết là một may mắn, nếu không, có hắn ở đó, có thể thủ vững hay không thật đúng là còn chưa biết được.
Không nhìn bọn họ tiếp tục giao chiến, lực chú ý lần nữa tập trung ở trên thi thể trước mắt.
Vị Thần Linh này giống như Ngoan Nhân, mạnh mẽ vô song, không cách nào phá hư, tuy chết đi cũng tản mát ra uy thế người bình thường không thể đến gần.
Cho dù hiện tại Trương Huyền nắm giữ thực lực tích huyết trùng sinh, đi tới trước mặt cũng cảm thấy mang theo áp bức nồng đậm.
Rất nhanh liếc nhìn một lần, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn tưởng rằng đối phương từ thượng giới đến, trên người sẽ có không ít đồ tốt, kết quả nghèo rớt mùng tơi, cái gì cũng không có.
Thậm chí ngay cả trữ vật giới chỉ cũng không phát hiện.
"Đoán chừng là không gian bích lũy quá mức mạnh mẽ, không cho phép mang bảo vật...."
Trương Huyền cảm xúc một tiếng, đưa tay chộp một cái, thu thi thể vào nhẫn.
Mặc dù không có vật phẩm khác, nhưng cái thi thể này đối với hắn mà nói chính là bảo bối lớn nhất, tìm cơ hội luyện hóa thành Vô Hồn Kim Nhân, ngang dọc thiên địa sẽ không còn sợ hãi.
Bên này nghiên cứu xong thi thể Thần Linh, bên kia chiến đấu cũng đến hồi cuối, quả nhiên giống như hắn đoán, dù thương thế của Thần Linh Hoàng khôi phục không ít, nhưng vẫn không phải đối thủ của Dung Hoàng.
Phốc!
Một đao bổ tới, đầu lăng