Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mua thuốc giá thấp (thượng) (2)


trước sau

Ngực Lưu Xương giám bảo sư lên xuống, thiếu chút nữa tức nổ phổi.

Lời này hắn hết sức quen thuộc, giống hệt với lời hắn đã nói với đối phương lúc trước.

Xem ra người này lại cố ý tìm tới gây phiền toái.

Nếu không, làm sao có thể nói cũng nói không sai chút nào?

Hai người Triệu Phi Vũ và Kim Tòng Hải liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhịn được cười khổ.

Thật đúng là một người không chịu thua thiệt.

Chỉ có điều, lão già kia vừa nhìn đã biết không phải là một người thiếu tiền. Đồ từ trong tay hắn, muốn mua, sợ rằng không đơn giản như vậy!

- Vậy ngươi có thể ra giá bao nhiêu? Gốc cây An Thần thảo này, chúng ta có thể ra 500 linh thạch!

Cố nén tức giận, Lưu Xương giám bảo sư hừ một tiếng nói.

Vừa rồi, người này ngay cả mười lăm người linh thạch cũng phải do dự, khẳng định không có bao nhiêu tiền. Muốn lấy giá cao từ trong tay bọn họ, mua gốc dược liệu này, làm sao có thể làm được.

- Ngươi có thể làm chủ, đưa gốc cây An Thần thảo này cho ta chứ?

Ánh mắt Trương Huyền thoáng nhìn.

Vị Lưu Xương giám bảo sư này, địa vị tuy cao, cũng rất tự ngạo, nhưng ở sau lưng lão già, ngoan ngoãn giống như hạ nhân, đã biết, địa vị của người này cao hơn.

An Thần thảo là do lão nhân quyết định mua. Chỉ sợ hắn còn không có quyền làm chủ.

Nếu không, dính loạn vào làm cái gì.

- Ta...

Sắc mặt Lưu Xương giám bảo sư thoáng cái đỏ ửng.

- Hắn là đệ tử của ta. Bán hay không bán, vẫn có quyền lợi làm chủ. Chỉ có điều, gốc cây An Thần thảo này ta có chỗ cần dùng, không muốn bỏ đi thứ yêu thích. Cho dù ngươi lại ra giá cao cũng vô dụng!

Hai người tranh cãi, lão nhân nhìn thấy ở trong mắt. Hắn chắp hai tay ở sau lưng, hờ hững nhìn qua.

- Học sinh?

Lão sư, học sinh sư đạo truyền thừa, Lưu Xương là một vị giám bảo sư nhị tinh. Lão sư hắn sợ rằng ít nhất phải đạt được tam tinh, thậm chí tứ tinh.

Thảo nào bỏ ra 500 linh thạch mua một gốc cây dược liệu, mắt cũng không nháy một cái.

- Lại ra giá cao? Không nhất định là vậy!

Trương Huyền nói.

- A? Vậy không bằng nói một chút, ngươi có thể ra giá bao nhiêu?

Lão nhân có phần hứng thú nhìn qua.

Mấy gã sai vặt cũng tràn ngập tò mò.

Người thanh niên không biết lão già này là ai, nhưng bọn họ lại biết rất rõ. Đó là một vị thần tài lớn không thiếu tiền, cho dù không phải là có tiền nhất trong toàn Hồng Hải Thành, cũng không kém hơn bao nhiêu.

Từ trong tay người như thế mua đồ hắn coi trọng, cho dù thành công, cũng chỉ sợ là một giá trên trời.

Đám người Triệu Phi Vũ cũng đầy nghi ngờ và chờ mong.

Trước đó, người này sử dụng y thuật giải quyết, không lấy ra tài phú, bọn họ cũng không biết rốt cuộc có tích góp bao nhiêu. Hiện tại muốn mua gốc cây An Thần thảo này, sẽ phải bỏ tiền.

Dù sao, không vàng thật bạc thật, Giám Bảo các làm sao có thể bán ra bảo bối giá trị 500 linh thạch?

Cho dù nói ba hoa chích choè, những gã sai vặt này cũng không tư cách làm chủ.

Nhiều tiền như vậy, cả đời bọn họ cũng không kiếm được.

Ở tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, muốn nghe một chút xem hắn rốt cuộc có chỗ dựa gì, liền nghe được giọng nói tự tin của người thiếu niên vang lên.

- Ta có
thể ra năm trăm kim tệ!

- Phụt!

Lưu Xương giám bảo sư thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngất đi.

Lại tới nữa?

Ngươi có ý tứ không?

Vừa rồi ta ra năm mươi linh thạch, muốn mua vật kỳ quái kia, ngươi tới năm mươi kim tệ. Lần này một gốc An Thần thảo trân quý như vậy, lại là bộ dạng này...

Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không?

Đám sai vặt xem náo nhiệt, môi tất cả đều nhất thời co rút.

Giọng điệu lớn như vậy, vốn tưởng rằng có thể lấy ra bao nhiêu tiền. Kết quả lại tới lời này... Ngươi là cố ý tới quấy rối!

Còn gã sai vặt đứng sau lưng Trương Huyền, càng thêm xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Cho rằng thật sự có thể cho ra một cái giá cao hơn những người khác, ai biết tự nhiên ra cái này...

Khụ khụ, cho dù không có tiền, cho không ra cái giá quá cao, cũng không thể cho ra một cái giá ngay cả một đống bùn cũng mua không nổi chứ...

Mấy người sắp hôn mê, Triệu Phi Vũ vỗ trán một cái:

- Kim lão, chuẩn bị ra tay đi. Ta sợ, không bảo vệ, hắn sẽ bị... đánh chết!

- Vâng!

Kim Tòng Hải gật đầu, chân khí trong cơ thể âm thầm điều động, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Hắn và “công tử” có cái nhìn như nhau.

Lão nhân này rõ ràng địa vị không thấp. Ngay cả người như thế cũng muốn khiêu khích. Không biết trời cao đất rộng như vậy, có thể sống đến bây giờ, tuyệt đối gọi là kỳ tích.

- Năm trăm kim tệ đã muốn mua gốc cây An Thần thảo này?

Quả nhiên, sắc mặt lão nhân trầm xuống, khí tức trên người giống như sóng to gió lớn. Tuy rằng không biết cụ thể cao bao nhiêu, so với Kim Tòng Hải, hình như cũng hoàn toàn không yếu.

Sợ rằng chí ít tự nhiên đạt tới cảnh giới Hóa Phàm tam trọng.

- Không sai!

Trương Huyền gật đầu.

Thấy hắn sảng khoái thừa nhận như vậy, hoàn toàn không có chút e ngại, lão nhân hừ một tiếng:

- Ngươi cảm thấy Nhất Phẩm các không cần 500 linh thạch, ngược lại sẽ thu 500 kim tệ, bán vật trân quý như thế cho ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Thành chủ Hồng Hải Thành hay minh chủ liên minh vạn quốc?

- Hai người ta ai cũng không phải, chỉ là một người bình thường muốn mua An Thần thảo.

Trương Huyền lắc đầu, thần sắc thản nhiên:

- Hơn nữa, ta không phải mua từ phía Nhất Phẩm các, mà là mua từ phía ngươi! Ta tin tưởng, ngươi với 500 kim tệ, nhất định sẽ thuận lợi bán cho ta!

- Mua từ phía ta? Còn thuận lợi bán cho ngươi?

Lão nhân phát điên, trên mặt dữ tợn run rẩy.

Ngươi thế nào lại chắc chắn như thế, ta sẽ đáng khinh như vậy... mua 500 linh thạch, muốn bán 500 kim tệ cho ngươi?

Nằm mơ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện