Hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng không phải gió lớn thổi tới.
Tự nhiên cũng không có khả năng ngu xuẩn mua 500 linh thạch, bán đi. 500 kim tệ
Tiểu tử này rốt cuộc là đầu óc có bệnh, hay thần kinh co rút? Nếu không làm sao có thể nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người thanh niên cách đó không xa, mỉm cười, gật đầu:
- Không sai!
- Ầm ĩ đủ chưa? Ngươi có biết lão sư nhà ta là ai không, lại ở trong này ăn nói bừa bãi, phát ngôn bừa bãi?
Thấy hắn càng lúc càng quá đáng, ngay cả lão sư cũng dám khiêu khích, Lưu Xương giám bảo sư không thể tiếp tục kìm chế được, bước lên trước.
- Người nào? Ánh mắt lợi hại, nhìn bảo vật lần đầu tiên, lại có thể tìm tới chỗ mấu chốt. Nếu như không đoán sai... Chắc là giám bảo sư!
Ánh mắt Trương Huyền thoáng nhìn.
- Biết là tốt rồi. Lão sư nhà chúng ta, chính là...
Lưu Xương đang muốn giới thiệu thân phận, đã bị lão già cắt ngang:
- Được rồi, nếu biết ta là giám bảo sư, thì hẳn phải biết, ta không thiếu tiền, cũng sẽ không bán đồ đã mua!
Hắn xem như đã nhìn ra, người này chính là một người đầu óc có vấn đề. Hắn lười phải tiếp tục tính toán, nhìn về phía gã sai vặt trước mắt:
- Đều thu thứ này lại cho ta. Còn có mấy thứ đã lấy trước đó, cùng lấy tới, đưa đến quý phủ của ta!
- Vâng!
Gã sai vặt gật đầu.
Vừa nói xong, mấy gốc dược liệu, kể cả mấy cái bảo vật, lại chở tới.
Đám người Triệu Nhã lặng lẽ nhìn lại, nhịn không được đồng thời chắt lưỡi.
Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một loại, đều trân quý dị thường, giá quy định cũng không kém ba trăm linh thạch.
Mấy thứ để chung vào một chỗ, sợ rằng đã vượt qua hai nghìn linh thạch từ lâu. Một lần lấy ra nhiều như vậy, khuôn mặt còn không thay đổi. Giá trị con người của lão già này cao, quả thật khiến cho người ta hoảng sợ.
Đối mặt với nhân vật như vậy, lão sư chỉ 500 kim tệ đã muốn mua đồ người ta mua 500 linh thạch...
Có phải thật sự có chút quá đáng hay không?
Bọn họ nghi ngờ nhìn về phía lão sư, muốn biết hắn sẽ làm như thế nào. Chỉ thấy người thanh niên chắp hai tay ở sau lưng, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu.
- Ai, vốn tưởng là nhân vật lớn. Giám bảo sư, mua đồ có thể tinh mắt một chút. Không nghĩ tới dùng nhiều tiền đi mua hàng giả. Thưởng thức này... Thật đúng là khiến người ta khó có thể lý giải!
Âm thanh mang theo tiếng thở dài, hình như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Hàng giả? Ngươi cũng biết lão sư ta là ai không? Lại ở trong này mở miệng nói bậy...
Lão sư tha cho hắn một lần, còn tưởng rằng người này sẽ dừng lại. Không nghĩ tới hắn lại nói ra lời này. Khuôn mặt Lưu Xương trầm xuống, sắp bùng nổ.
Xong chưa?
Lão sư không so đo với ngươi thì thôi, ngươi lại còn dám nói mua hàng giả. Có phải muốn đâm đầu vào chỗ chết hay không?
- Ai!
Trực tiếp quát
mắng, Trương Huyền không thèm quan tâm, lại thở dài, không nhịn được lắc đầu:
- Mắt vụng về ngược lại cũng thôi, còn không thừa nhận...
- Mấu chốt nhất còn tự xưng cái gì nhân vật lớn. Mất mặt. Thôi đi, nếu không nghe người khuyên, muốn mua đồ giả, ta cũng sẽ không nhiều chuyện. Đi thôi!
Nói xong, hắn ngoắc tay, dẫn theo đám người Triệu Nhã muốn rời khỏi đó.
- Khoan đã, ngươi nói ai mua hàng giả? Không nói rõ ràng, đừng mong rời đi...
Thấy người này muốn nói lại thôi, rất rõ ràng nói lão sư mua đồ giả, không thừa nhận, Lưu Xương không thể tiếp tục kìm chế được, ngăn cản trước mặt.
Cùng thời khắc đó, khí tức trên người hắn phát ra, chân khí lưu chuyển, lực lượng mười phần. Lại là một vị cường giả Hóa Phàm nhất trọng Tăng Thọ cảnh.
Đồng dạng là Tăng Thọ cảnh, hắn loại võ giả có danh sư, lại tu luyện ở liên minh vạn quốc, tự nhiên phải mạnh hơn so với Đinh Hoành tự mình đột phá.
Thật sự muốn ra tay, cho dù Trương Huyền gần đây tiến bước rất lớn, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.
Chỉ có điều, đối mặt với khí tức trên người đối phương phát ra, Trương Huyền không thèm quan tâm, trái lại liếc mắt nói:
- Thế nào? Mắt không tốt không tìm được hàng thật, còn không cho người ta nói? Có lòng tốt nhắc nhở, cảm thấy thật mất mặt, muốn lưu chúng ta lại sao?
Ngụy trang Dương Huyền, loại tình huống này hắn thấy cũng nhiều. Không có tự tin này, còn giả vờ cái gì?
- Mắt không tốt? Ngươi cũng biết lão sư nhà ta là ai? Toàn bộ Hồng Hải Thành có bao nhiêu người xin lão sư giúp hắn xem hộ..
Tức giận sắc mặt trở nên trắng bệch, Lưu Xương đang phải nói tiếp, chỉ thấy lão già đã chậm rãi đi tới.
- Được rồi!
Khoát tay, lão già nhìn qua:
- Ngươi nói ta mua được hàng giả, không biết cái nào là giả? Có bằng chứng gì?
Mặc dù chỉ là câu hỏi bình thường, lại mang theo tự tin tràn đầy, khiến người ta một loại đè ép mãnh liệt. Hình như chỉ cần nói sai một câu, lại sẽ gặp phải giáo huấn.
- Bằng chứng? Ngươi thật muốn biết?
Trương Huyền mỉm cười.
- Nếu như ngươi nói có lý có chứng cứ, chứng minh ta thực sự nhìn nhầm, đương nhiên ta sẽ thừa nhận! Chỉ có điều, nếu như ăn nói bừa bãi, nói bậy, chỉ vì muốn lòe bịp mọi người, ta có thể không ngại. Sợ rằng... Lưu Xương cũng sẽ không đồng ý!
Trong giọng nói của lão già mang theo sự uy nghiêm.