Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tôn Cường đuổi người (2)


trước sau

Nhướng mày, khí tức của La Hoàng tông chủ cuồn cuộn như rồng.

Hắn thân là tông chủ Lưu Vân tông, siêu cấp cường giả Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh đỉnh phong. Thế nhưng lúc này lại bị một tiểu nhân vật không biết từ nơi nào xuất hiện kêu gào đuổi ra ngoài, hắn cảm thấy phổi mình sắp tức giận tới mức nổ tung.

“Ta nói cái gì, lỗ tai ngươi điếc hay sao? Còn nói là Danh sư... Ta nhổ vào! Lỗ tai kém như vậy, thật không biết làm sao lăn lộn được tới bây giờ.”

Tôn Cường vung tay lên: “Được rồi, ta cũng lười nói nhiều với các ngươi, đã không nghe rõ thì ta thì lập lại lần nữa... Bản quản gia, bảo các ngươi cút, đừng làm loạn ở chỗ này!

“Tự tìm cái chết!

Thấy lão sư bị nhục, La Tuyền tức giận tới mức sắc mặt xanh lét, thân thể nhoáng một cái, duỗi bàn tay đánh về phía Tôn Cường.

Ầm ầm!

Một chưởng ấn cực lớn phô thiên cái địa đánh tới, khí tức cuồng bạo thổi tới mức bụi đất tung bay.

Thu!

Bàn tay còn chưa rơi vào trên người Tôn Cường thì một tiếng kêu to chói tai đã vang vọng ở trên bầu trời, La Tuyền còn không có kịp phản ứng thì đã thấy có một bóng đen cực lớn rơi thẳng từ trên trời xuống.

Bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên không khí phát ra tiếng vang chói tai, sắp đâm xuyên thủng lỗ tai.

“Chúng ta...

Biến sắc, chỉ kịp kinh hô thì đã bị một cái mông cực lớn ngồi xuống bên dưới.

Thân thể vặn vẹo giống như sắp bị gãy, La Tuyền phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa đã đoạn khí mà chết.

Yêu Thần thú!

Lúc trước, trước khi Trương Huyền đi từng dặn dò tên này bảo vệ cho mọi người, lúc này thấy La Tuyền muốn ra tay với Tôn Cường, nào còn do dự được nữa mà trực tiếp từ không trung bay xuống.

Bản thân nó chính là Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, là tồn tại bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Thực lực so với La Tuyền còn mạnh hơn không ít, lại thêm quán tính tốc độ, cùng với phòng ngự vô địch. Cho nên đối phương còn không có kịp phản ứng thì thiếu chút nữa đã bị ngồi xuống như thế mà mất mạng.

Giờ phút này La Tuyền đã sụp đổ.

Lần thi đấu Danh sư này, thiên tài có tiếng ủng hộ lớn nhất. Là tồn tại siêu cấp bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá Hợp Linh cảnh, thiếu chút nữa đã bị cái mông của một đầu linh thú ngồi chết... Suy nghĩ một chút cũg cảm thấy sắp phát điên rồi.

“Súc sinh, ngươi dám!

Khuôn mặt đỏ ửng tới cổ, La Hoàng tông chủ hét lớn.

Lưu Vân tông tông chủ, người mạnh nhất của hai mươi tám thế lực chung quanh... Không ngờ học sinh lại bị ngã xuống đất ở trước mặt hắn, thiếu chút đã bị giết chết. Chuyện này làm cho hắn tức giận đến mức nhíu mày, muốn ra tay.

“Sao vậy, đường đường là nửa bước Danh sư ngũ tinh, muốn ra tay đối với người bình thường hay sao? Xin hỏi, ta đã làm sai chỗ nào? Trương sư làm sai chỗ nào?

Tôn Cường tiến về phía trước một bước.

Danh sư tự kiềm chế thân phận, không có lỗi lầm quá lớn thì bình thường sẽ không ra tay đối với người bình thường. Bản thân hắn chỉ ngăn cản đối phương, không cho đối phương đi vào mà thôi. Nếu như người này thực sự động thủ, như vậy người mất mặt sẽ chỉ là chính hắn.

Mặc dù trong lòng chắc chắn đối phương sẽ không tự làm mất giá trị bản thân, thế nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng
lo sợ bất an.

“Ngươi...

Bị chất vấn ở trước mặt, cánh tay đang giơ ra, muốn xuất thủ của La Hoàng tông chủ lại ngừng lại.

Đối phương chỉ là một hạ nhân, cũng bởi vì đụng phải hắn cho nên mới lạnh lùng hạ sát thủ, như vậy cũng quá không có phong độ.

“Ta lặp lại lần nữa, thiếu gia không ở trong phủ đệ, mặc kệ các ngươi tới bái sư hay là muốn làm chuyện khác, mời trở về!

Thấy cuối cùng hắn cũng không có động thủ, Tôn Cường nhẹ nhàng thở ra, khẽ nói.

“Bái sư?

Nghe nói như thế, mọi người lần nữa ngất đi.

Bái cái con em ngươi ah!

Ngươi có từng thấy người đằng đằng sát khí tới bái sư sao?

Lại nói, vị Trương Huyền này chỉ là cái Danh sư tứ tinh sơ kỳ, có tư cách gì khiến cho siêu cấp cường giả nửa bước ngũ tinh, danh chấn hai mươi bảy thế lực xung quanh như bọn hắn bái sư cơ chứ?

“La tông chủ, làm sao bây giờ?

Nhìn thấy cục diện xấu hổ, một lão giả không nhịn được đi tới rồi hỏi.

Nhiều cường giả thế lực lớn đỉnh cao như vậy, cũng không thể chạy đến nhà người ta rồi xoay loạn, thậm chí còn hạ nhân dùng hình đối với người ta!

Nếu như làm như vậy, chuyện này truyền đi không cần tổng bộ đến điều tra thì mình cũng sẽ không có mặt mũi nào gặp người ta nữa.

Thế nhưng... Nếu không làm như vậy thì làm sao có thể xác định vị Trương sư kia có ở đó hay không?

“Đi về trước đi!

Vẻ mặt tối đen, bàn tay lớn của La Hoàng tông chủ vẫy một cái.

“Trở về?

Mọi người sững sờ.

Chẳng lẽ cứ như vậy, đầu hổ đuôi rắn đi về?

Như vậy chuyện này cũng quá mất mặt a!

“Còn có thể làm sao được nữa? La Hoàng tông chủ hừ lạnh một tiếng.

Kỳ thật hắn cũng có chút to đầu.

Xem ra hẳn Trương Huyền thực sự không có mặt, nếu không, không có khả năng bên ngoài tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà đối phương còn không ra.

Người muốn tìm không có mặt, lại đi phân cao thấp với một quản gia, hắn cũng gánh không nổi cái danh tiếng này ah!

Quan trọng nhất là tên quản gia này có chút dọa người, người khác nghe thấy nhiều cường giả như bọn hắn tới sẽ trực tiếp bị dọa đến mức không nói ra lời, mà cái tên này... Căn bản không coi bọn họ ra gì cả...

Thật không biết tên này có trái tim lớn, hay là vốn đã có chỗ dựa dẫm!

Hắn sợ chơi đùa lâu sẽ bị tức chết tươi.

“Về trước đi, sau này phái người tới gần tòa phủ đệ này, một khi vị Trương Huyền này trở về thì trực tiếp bẩm báo, tới bắt người là được!

Chần chờ một chút, La Hoàng tông chủ vẫy tay.

So với việc tiếp tục ở đây chịu mất mặt, còn không bằng rời đi trước rồi lại nói sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện