Thiên Đạo Phi Tiên

Trả Ơn Tiểu Nhã


trước sau

Vì tránh cho người khác nghi ngờ, Trần Vũ đành để Tiểu Nhã tự mình xuất tiền, về sau hắn tìm cách bồi thường lại cho nàng là được.

Uống người ta một giọt nước, phải trả lại cả nguồn, đây là lý tưởng sống của hắn.

Thời điểm Tiểu Nhã rời khỏi, Liễu Huyên Huyên cũng đang trên đường tiến đến tiểu viện của Trần Vũ.

Nhìn thấy vẻ mặt hớt ha hớt hải của Tiểu Nhã, Liễu Huyên Huyên không khỏi nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

"Tiểu Nhã, sao ngươi lại hấp tấp như vậy?"

Thấy người trước mặt mình là Liễu Huyên Huyên, Tiểu Nhã thầm thở ra một hơi.

Bất quá nàng không có tâm tư giấu giếm cái gì, trực tiếp nói thật: "Tiểu thư, ta. . . ta muốn ra ngoài mua một ít đồ."

"Mua đồ?" Liễu Huyên Huyên đưa mắt nhìn Tiểu Nhã từ trên xuống dưới, tâm tình thoáng động, tùy ý phất tay nói: "Ngươi đi đi!"

Tiểu Nhã gật đầu, sau đó thẳng tiến đến những hiệu thuốc bên cạnh Liễu gia, hỏi thăm mua một ít thảo dược.

Liễu Huyên Huyên nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nhã, hồi lâu mới nhẹ lắc đầu một cái.

Giờ khắc này nàng đã đoán được phần nào, hẳn là có liên quan đến vị Quy Nguyên Tử kia.

Vì trong mấy tháng gần đây, người mà Tiểu Nhã phụ trách chính là Quy Nguyên Tử, ngoài hắn ra thì không còn ai khác.

Chỉ có điều, nàng không biết vì sao Tiểu Nhã lại vui mừng như thế?

Mang theo nghi hoặc, Liễu Huyên Huyên rất nhanh đã đến trước tiểu viện.

Lúc này Trần Vũ đang nhâm nhi tách trà, hai mắt nhắm nghiền như đang cảm nhận ý vị sâu xa nào đó.

Nghe tiếng bước chân truyền đến, Trần Vũ không có mở mắt, bình thản nói: "Liễu tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Quy công tử, đã lâu không gặp."

Liễu Huyên Huyên mỉm cười đáp lễ, không nhanh không chậm bước đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống rót cho mình một tách trà, nghi hoặc hỏi:

"Quy công tử, vừa rồi Tiểu Nhã làm sao lại hấp tấp như vậy? Phải chăng công tử có việc gì sai khiến nàng?"



"Đúng vậy, ta vừa cho nàng một toa thuốc dùng để chữa trị vết sẹo, cho nên nàng mới hưng phấn như thế."

Trần Vũ gật đầu xác nhận, cũng không có ý tứ giấu giếm, trực tiếp nói ra chân tướng cho đối phương.

Dù sao, đây cũng không phải đại sự gì, ai muốn nghe thì để người đó nghe là được.

Hắn không tin một toa thuốc bình thường lại mang đến phiền toái cho mình.

"A! Không nghĩ công tử lại tài hoa như thế!"

Nghe hắn nói như vậy, Liễu Huyên Huyên không khỏi kinh ngạc, thật lâu sau mới lên tiếng:

"Nhưng vết sẹo đó đã hình thành quá lâu, căn bản rất khó để chữa trị. Cho dù chữa được đi nữa, cái giá phải trả cũng rất đắt có đúng không?"

"Không đắt, không đắt!" Trần Vũ lắc đầu, thong thả nói: "Toa thuốc ta cho Tiểu Nhã đều là thảo dược bình thường, chỉ cần đi dạo xung quanh mấy hiệu thuốc tầm trung là có thể mua được, căn bản không tốn quá nhiều ngân lượng."

Nói đến đây, Trần Vũ ngừng một lúc, quay xe lại nhìn Liễu Huyên Huyên, mỉm cười nói:

"Mặc dù ta không dám chắc chắn có thể làm vết sẹo biến mất hoàn toàn, nhưng chí ít cũng có thể làm vết sẹo mờ đi tám chín phần, tuy nhiên cần ít nhất nửa năm mới có hiệu quả mong muốn."

Liễu Huyên Huyên nghe đến đây thì có chút động tâm, dù sao nàng cũng là nữ nhân.

Là nữ nhân, ai không muốn mình trở nên xinh đẹp trong mắt người khác?

Nghĩ tới cảnh Tiểu Nhã không còn vì vết sẹo mà u phiền, nàng thấy vui mừng thay cho đối phương.

Giẫu sao vết sẹo đó là do Tiểu Nhã đỡ cho nàng một kích mới dính phải, bằng không đâu có khổ sở như ngày hôm nay.

Mặc dù hằng ngày nàng đối xử với Tiểu Nhã rất tốt, tuy nhiên thâm tâm vẫn cảm thấy chưa đủ.

Nhưng hôm nay nghe Quy công tử nói có cách chữa trị, nàng làm sao không vui mừng cho được?!

Trong sát na này, Liễu Huyên Huyên như nghĩ đến chuyện gì đó, dùng ánh mắt tò mò nhìn sang hắn, hỏi:


"Quy công tử, phải chăng ngươi cũng am hiểu về y thuật?"

"Thật không dám giấu, tại hạ quả thật có chút hiểu biết về y thuật, vừa vặn có cách tiêu trừ vết sẹo nên mới đem ra trợ giúp một chút."

Trần Vũ mỉm cười, cũng nhìn ra tâm tư của nữ nhân này, bất quá hắn không có làm ra chuyện gì.

Nói gì thì nói, bản thân đang ăn bám tại nhà người ta, ít nhất cũng phải biết cúi đầu một chút.

"Nguyên lai là như vậy, đúng là làm ta mở mang tầm mắt." Liễu Huyên Huyên nhẹ gật đầu, rốt cuộc minh bạch một số chuyện.

Nhưng đúng lúc này, Liễu Huyên Huyên bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, thấp giọng nói:

"Quy công tử, thật xin
lỗi! Chúng ta đã cho người tìm những đồng môn đến từ Quy Nguyên Thần Tông, nhưng đáng tiếc, cho tới giờ vẫn không tìm được chút manh mối nào."

"Liễu tiểu thư, ngươi đừng phí tâm vào chuyện này làm gì, lúc trước ta chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi! Huống hồ, nếu ngươi có thể nghe ngóng được tin tức của Quy Nguyên Thần Tông, vậy nơi đó đã không gọi là ẩn thế tông môn rồi!"

Trần Vũ lắc đầu, lời nói mang theo vài phần tùy ý, tựa như không xem trọng chuyện này.

Thấy thần sắc của Trần vũ như vậy, Liễu Huyên Huyên nhất thời im lặng, xem ra mình đã lo lắng quá nhiều.

Lại nói, Quy công tử chính là muốn ra ngoài lịch luyện, cho nên việc trở về tông môn là chuyện không gấp.

Cũng vì gặp phải tai nạn nên mới tá túc tại Liễu gia, bằng không hắn đã sớm đi cùng trời cuối đất.

Huống chi vị công tử này cũng không có ý định cho mình tìm hiểu thực hư, càng làm càng phiền não mà thôi!

Thấy thần sắc của Liễu Huyên Huyên khẽ đổi, Trần Vũ thầm thở ra một hơi.

Xem ra chuyện này đã xong, về sau cũng không ai nhắc đến Quy Nguyên Thần Tông nữa.

Bớt được một chuyện, Trần Vũ cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, bất quá khuôn mặt lại hiện ra nụ cười:

"Liễu tiểu thư, ta thấy khí tức trên người tiểu thư có chút khác biệt, hẳn là sắp đột phá rồi đúng chứ?"

"Quy công tử quả nhiên lợi hại, xác thực ta sắp đột phá xiềng xích của Tiên Thiên ngũ trọng."


Liễu Huyên Huyên mỉm cười, đây cũng là nguyên nhân nàng đến đây tìm hắn, cho nên mở miệng nói:

"Quy công tử, mấy ngày kế tiếp ta sẽ tiến hành bế quan, nếu có việc gì cần trợ giúp, ngươi cứ việc tìm Trần Lão là được."

"Nguyên lai là chuyện này, chúc Liễu cô nương sớm ngày đột phá."

Trần Vũ ra vẻ đã hiểu, cũng không có nhắc đến chuyện này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì Liễu Huyên Huyên đứng dậy thi lễ, sau đó về phòng của mình.

Trần Vũ ngồi trước hoa viên uống trà thêm một lúc thì thấy Tiểu Nhã trở về, trên tay mang theo không ít thảo dược.

Thấy vậy, Trần Vũ di chuyển xe lăn lại gần, mở từng gói thảo dược ra kiểm tra.

Dù sao nơi đây cũng không phải Thái Linh Đại Lục, nói không chừng một số thảo dược sẽ bị đổi tên cũng nên.

Vì lẽ đó, Trần Vũ phải kiểm tra lại một lần, bằng không sẽ khiến hiệu quả bị giảm đi rất nhiều.

May mắn là trời cao chiếu cố, mấy loại thảo dược này không có bị đổi tên, hơn nữa dược tính cũng rất tốt.

Trần Vũ không nói hai lời, bắt đầu lấy mỗi thứ ra một ít rồi phối trộn, một bên không ngừng giải thích.

Phối trộn với giải thích xong, Trần Vũ kêu Tiểu Nhã làm lại một lần cho mình xem.

Khi xác định Tiểu Nhã đã nắm chắc tỉ lệ phối trộn các loại thảo dược với nhau, Trần Vũ khẽ gật đầu một cái.

Thời điểm nghe hắn nói phải dùng ít nhất nửa năm mới có hiệu quả, Tiểu Nhã thoáng thất vọng một chút.

Nhưng rất nhanh nàng đã vực dậy tinh thần, dù sao vết sẹo hình thành quá lâu, căn bản không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai.

Mang theo vui mừng, Tiểu Nhã nhanh chân trở về tiểu viện của mình, trong lòng mang theo sự chờ mong.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện