Thiên Đạo Phi Tiên

Trần Y Sư Tìm Đến


trước sau

Thời gian thoáng cái, chớp mắt cái đã ba ngày, ba ngày này trôi qua cực kỳ thong thả.

Hôm nay mặt trời vừa ló dạng, ánh dương chói lọi xuyên qua khe lá rồi chiếu thẳng xuống mặt đất.

Trần Vũ xuống giường, chậm rãi điều khiển xe lăn rời khỏi cửa phòng, đưa tay đón lấy ánh bình minh của ngày mới.

Đón nhận ánh mặt trời chiếu lên người, Trần Vũ thấy ấm áp vô cùng, làm tinh thần càng thêm thoải mái.

Lúc này, phía xa bỗng truyền đến tiếng bước chân, Trần Vũ không cần nhìn cũng biết đối phương là Trần Y Sư.

Vì mấy ngày trước, tiểu cô nương Liễu Huyên Huyên đã đi bế quan để đột phá bình cảnh.

Chuyện này làm Liễu gia từ trên xuống dưới vui mừng không thôi, thấy vậy Trần Vũ cũng chúc mừng thay cho cô nàng.

"Quy công tử, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Lúc này, Trần Y Sư bước tới bên cạnh, vuốt râu mỉm cười hỏi.

Nghe đối phương hỏi như vậy, Trần Vũ không có quay đầu, thong thả trả lời:

"Đa tạ Trần Lão đã chiếu cố, thương thế mấy ngày gần đây khôi phục khá tốt, hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là. . ."

Nói đến đây, Trần Vũ bỗng dưng im lặng, làm Trần Y Sư nhướng mày, nghi hoặc, hỏi:

"Quả thật thương thế hồi phục có chút nhanh, nhưng không biết ý của Quy công tử là?"

"Ài. . . chỉ là tại hạ cần ít nhất hai ba năm mới có thể khôi phục lại toàn bộ thương thế, đúng là có chút lâu."

Trần Vũ đưa tay đón lấy chiếc lá đang rơi, khẽ thở dài một tiếng rồi thành thật trả lời.

Nghe đến đây, Trần Y Sư cũng gật đầu, theo suy nghĩ của lão, thương thế hồi phục hoàn toàn không có liên quan đến đôi chân bị liệt kia.

Đối với lão, có thể giữ được mạng xem như may mắn lắm rồi, làm người không nên quá tham lam.

"Vậy là tốt rồi!" Trần Y Sư nhẹ gật đầu, bước tới bàn đá, đưa tay rót lấy một chén trà, chậm rãi thưởng thức.



Trong lúc nhất thời, không gian tiểu viện lại trở nên yên lặng đến lạ thường.

Thấy vậy, Trần Vũ hơi trầm tư, hồi lâu mới lên tiếng, hỏi: "Trần Lão, không biết Liễu tiểu thư thế nào rồi?"

"Hiện tại Liễu tiểu thư đang trong thời điểm mấu chốt, có lẽ một hai ngày sau mới có thể đột phá bình cảnh, tin chắc không lâu nữa nàng sẽ ra ngoài gặp mọi người."

Trần Y Sư nhâm nhi tách trà rồi đặt xuống bàn đá, tùy ý trả lời, sau đó khẽ cảm thán:

"Liễu tiểu thư là người có thiên phú tốt nhất trong Liễu gia, nghe nói năm xưa nàng kiểm tra ra được thiên phú khá nghịch thiên, đến gia chủ còn phải ngưỡng mộ đấy."

Nghe mấy lời này, lòng Trần Vũ vẫn kinh nghi bất định, bất quá khuôn mặt lại hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Theo như những gì được biết, thiên phú của võ giả tại Cửu Tiêu Đại Lục được chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng, trong đó lại chia ra cửu phẩm.

Người có thiên phú càng cao, càng dễ tu luyện, làm ít công to, tương lai có khả năng đạt đến đỉnh phong trên con đường võ đạo.

Nhưng lời kia của Trần Y Sư có phần mơ hồ, Trần Vũ không biết thiên phú nghịch thiên là cấp bậc gì, nên lên tiếng hỏi:

"Thiên phú nghịch thiên? Không biết đó là gì? Trần Lão có thể nói rõ hơn được không?"

"Cái này. . . cái này cũng không trách công tử được." Trần Y Sư ra vẻ chợt hiểu, lập tức mỉm cười, vuốt râu nói:

"Thật ra đây không phải điều bí mật gì, nói ra không phải lão phu khoe khoang, nhưng năm xưa Liễu tiểu thư kiểm tra ra Địa Cấp Cửu Phẩm võ hồn, loại cấp bậc này cũng xem như tồn tại nghịch thiên rồi!"

Trần Vũ nghe xong chỉ gật đầu chứ không nói, một mực đưa mắt nhìn về phương xa.

Thấy hắn trầm tư như vậy, Trần Y Sư khẽ lắc đầu, sau đó nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

Cảm giác đăng đắng ngòn ngọt của nước trà làm lão rất hài lòng, hồi lâu mới lên tiếng, hỏi:


"Quy công tử, sau khi thương thế ổn định, ngươi định làm gì tiếp theo? Trở về tông môn? Hay là tiếp tục trải nghiệm hồng trần, một mình du ngoạn bốn phương tám hướng, trải nghiệm nhân gian huyền ảo?"

"Về việc này. . ." Trần Vũ hơi suy nghĩ, ngón tay gõ nhẹ lên xe lăn, thấp giọng nói:

"Không dối gạt gì Trần Lão, ta dự định một tháng sau sẽ rời khỏi Liễu gia, tiếp tục trải nghiệm hồng trần. Về phần ngao du tứ phương, lấy trời đất làm nhà thì còn chưa nghĩ tới, có điều ta rất muốn trải nghiệm nhân gian huyền ảo, trải nghiệm cuộc sống nhân sinh."

Trần Y Sư nghe hắn nói như vậy thì gật đầu, đồng thời đưa mắt nhìn lên áng mây đang trôi trên bầu trời, thì thào nói:

"Trải nghiệm hồng trần cũng
tốt, dù sao thì ngươi vẫn còn trẻ, muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, đợi đến lúc già như lão phu, thật sự rất khó buông tay mà làm."

Nghe xong lời này, Trần Vũ đưa mắt nhìn qua Trần Y Sư, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp.

Dù sao đời người rất ngắn, tuy con đường võ đạo có thể đề cao thọ nguyên, nhưng cũng không thấm vào đâu.

Đời người có được mấy khi nhàn nhã, Trần Y Sư nghĩ như vậy cũng đúng, có lẽ hắn nên trải nghiệm thêm một chút chuyện đời.

Thấy hắn trầm tư như vậy, Trần Y Sư lập tức mỉm cười, phất tay nói:

"Không có gì, chỉ là chút cảm khái của lão phu mà thôi, dù sao cũng già rồi, không còn năng động như đám trẻ các ngươi nữa."

Trần Vũ nhẹ gật đầu, trong lòng chợt nhớ đến một chuyện, hơi do dự, lên tiếng hỏi:

"Đúng rồi, lần trước nghe Trần Lão nói đến Hồn Điện, không biết đó là nơi nào vậy?"

Vừa nghe thấy câu hỏi này, Trần Y Sư đưa mắt nhìn hắn một cách đầy kỳ quái, thở dài nói:

"Nếu không phải ta biết công tử được tiểu thư mang về từ Thanh Diễm Sâm Lâm, ta còn hoài nghi công tử không phải người Cửu Tiêu Đại Lục đấy."

Trần Vũ không nói gì, nhưng khuôn mặt lại hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, vì hắn quả thật không phải người của Cửu Tiêu Đại Lục.

Bất quá Trần Vũ cũng không có nói ra ngoài, một mực giữ thái độ im lặng về chuyện này.


Dù sao, Thái Linh Đại Lục không phải địa phương những người này có thể sinh sống.

Nơi đó hung hiểm hơn Cửu Tiêu Đại Lục rất nhiều, nếu không cẩn thận một chút sẽ mất mạng như chơi.

Việc hại người như này, Trần Vũ sẽ không làm, mất công lại dẫn bọn họ vào chỗ chết.

Về phần Trần Y Sư, người này tự nhiên không biết được suy nghĩ của hắn.

Trần Y Sư thấy hắn cười thì lắc đầu, tâm tình lập tức đề cao mười phần, sắp xếp lại ngôn từ, chậm rãi giải thích:

"Hồn Điện là thế lực đặc thù trên Cửu Tiêu Đại Lục, thế lực này tồn tại độc lập, không phụ thuộc vào bất kỳ phe phái nào. Nghe nói người đứng đầu nơi đó gọi là Chủ Thần, tu vi đã vượt qua. . ."

Giọng nói của Trần Y Sư cứ đều đều, sau một phen giải thích, Trần Vũ cũng lý giải được đôi phần.

Nhìn sắc trời một lúc, Trần Y Sư đứng dậy, bước tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói:

"Hôm nay ánh trời cực tốt, nhân lúc không có gì làm, ta mang công tử đi xung quanh nhận thức một chút."

"Đa tạ Trần Lão!" Trần Vũ gật đầu, ôm quyền thi lễ, sau đó cùng Trần Y Sư đi dạo xung quanh Liễu gia.

Trải qua một tháng tiếp xúc, Trần Y Sư đối với Trần Vũ tựa hồ rất có hảo cảm.

Cũng không vì kinh mạch của hắn bị đứt đoạn mà kỳ thị hoặc kinh thường, trái ngược rất thưởng thức là đằng khác.

Lại nói, lão cũng không hiểu tại sao khi ở gần thiếu niên này, bản thân lại bị thu hút một cách kỳ lạ.

Có điều, lão nhân này vốn không biết sự thu hút kia chính là xuất phát từ tiên phong đạo cốt trên người Trần Vũ.


Thắng lợi đến từ sự khổ luyện, thành công đến từ sự khắc khổ, nỗ lực sẽ được đền đáp, cố gắng sẽ có được tiến bộ. Hãy cùng đến với hành trình của nhân vật chính, nếm trải đắng cay ngọt bùi, cùng với những cái tên quen thuộc cố gắng vực dậy nền bóng đá Việt Nam. Nhiệt huyết - Kiên trì - Thành quả - Tất cả sẽ có trong

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện