Nếu nói Trần Vũ là đệ tử có thiên tư hơn người, điều này cũng không có gì ngạc nhiên.
Thậm chí, người có tốc độ tu luyện nhanh hơn hắn không phải là không có, lão đã gặp không ít.
Nhưng lúc mới vào Linh Pháp Các, lão đã thí nghiệm qua linh căn của hắn, rõ ràng là Ngụy Linh Căn.
Với tư chất thấp như vậy, sao có thể tu luyện nhanh được chứ?
Trịnh sư thúc nhớ không nhầm, lần hắn đến đây mượn thư tịch liên quan tới thiên tài địa bảo là gần hai tháng trước.
Khi đó tiểu tử này mới bước vào tầng một, tuy nhiên từ lúc đó đến giờ, hình như còn chưa vượt qua hai tháng mà hắn đã đột phá tầng hai.
Theo lý mà nói, trừ khi có trưởng bối truyền pháp lực, hoặc thường xuyên uống đan dược, hơn nữa phải cần cù khổ tu mới có được thành tựu này.
Bất quá, lão có thể khẳng định, Trần Vũ không phải đệ tử chân truyền, càng không có khả năng uống nhiều đan dược.
Nếu chỉ dựa vào khổ tu mà đạt được tu vi như ngày hôm nay, lão chắc chắn không tin đây là sự thật.
Một đệ tử có tư chất thấp kém, tu luyện pháp quyết trụ cột bình thường, lại có thể đột phá với tốc độ thần kỳ, bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Nếu lão tìm hiểu được chuyện này, lấy được cơ duyên của tiểu tử kia, nói không chừng sẽ đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.
"Đúng là trời cao có mắt, cứ tưởng phải ngồi ở đây chờ chết, không ngờ lại xuất hiện một đại cơ duyên như vậy!" Trịnh sư thúc cười gằn, thầm nghĩ trong lòng.
Trịnh sư thúc là người mang Chân Linh Căn, đương nhiên có cơ hội đột phá Trúc Cơ Kỳ.
Mặc dù chấp sự được cung cấp một lượng tài nguyên, nhưng căn bản là không đủ, bởi vậy, từ mười năm về trước, tu vi của lão đã dừng chân tại chỗ, không có một chút biến hóa nào.
Điều này khiến lão luôn cảm thấy bức bối trong lòng, cũng không muốn vì vậy mà từ bỏ con đường tu tiên.
Vì vậy lão luôn tìm đủ trăm phương nghìn kế, nhưng đáng tiếc, lại không có hiệu quả.
Đan dược tiến cấp dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không phải không có, nhưng giá cả lại trên trời, căn bản mua không nổi.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy một tên đệ tử có tư chất thấp, mà trong thời gian ngắn lại đột phá đến tầng hai, tâm tình lúc trước như được giải khai.
Trần Vũ thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, sau đó nhìn lại chính mình, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Hắn không ngu ngốc, làm sao không nhận ra tâm tư của Trịnh sư thúc, chắc chắn mười phần là vì tốc độ tiến cấp của mình đã khiến lão kinh ngạc.
— QUẢNG CÁO —
Vừa rồi Trần Vũ đã nhìn thấy hết những biến hóa của Trịnh sư thúc, mặc dù vẻ mặt đó bị thu liễm rất nhanh, nhưng hắn biết có chuyện không hay sắp đổ lên đầu mình.
Lúc này, Trần Vũ vô cùng khẩn trương, nếu để Trịnh sư thúc biết mình có Tụ Linh Hồ Lô, sợ rằng khó giữ cái mạng nhỏ.
Tông môn có tổng cộng năm điều cấm kỵ, ba mươi hai môn quy, trong đó có quy định không được cướp đoạt cơ duyên của đệ tử.
Tuy biết là vậy, nhưng Trần Vũ không dám tin tưởng, chỉ cần đối phương làm việc trong lặng lẽ, để hắn từ từ biến mất khỏi thế gian.
Chết không đối chứng, vậy môn quy làm gì được lão?
Hơn hết, hắn cũng không tin khi khai thật mọi thứ, Trịnh sư thúc sẽ tha cho mình một mạng.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, hẳn là sẽ bị tông quy trừng phạt, nặng thì hủy diệt thân thể, rút hồn luyện phách, nhẹ thì phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn.
Còn chuyện mua chuộc tội danh kia, căn bản chỉ có đệ tử chân truyền mới làm được, chấp sự bình thường, nào có bổn sự lớn như vậy.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Có điều, trước khi tới đây hắn đã sớm nghĩ tới chuyện này, chỉ cần không rời khỏi tông môn, Trịnh sư thúc sẽ không làm gì được hắn.
Trần Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặng ra nụ cười hòa ái, cung kính nói: "Sư thúc, có chuyện gì sao?"
"Ngươi tiến lại đây để ta kiểm tra một chút, nói không chừng là tin vui của ngươi.
" Trịnh sư thúc mỉm cười, thái độ ân cần đến cực điểm, làm Trần Vũ sởn gai ốc.
"Vui cái rắm chó, có ngu ta mới tin lời của ngươi!" Trần Vũ thầm mắng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, như chưa hề biết gì.
Hắn không thể từ chối lời đề nghị, nếu không lão già này sẽ tìm đủ mọi cách khiến hắn đau đầu.
Trên hết, làm như vậy chẳng khác nào nói cho đối phương biết mình có vấn đề.
"Vâng, sư thúc!" Trần Vũ làm ra vẻ mặt vui mừng, giống như sắp nhặt được cơ duyên, vội vả chạy lại gần Trịnh sư thúc.
Trịnh sư thúc đương nhiên không khách khí, hai mắt nửa khép nửa mở, trực tiếp đặt tay lên đỉnh đầu của hắn.
Rất nhanh, sắc mặt lão đã trở nên vui mừng, rõ ràng vẫn là Ngụy Linh Căn, thực không có sinh ra linh căn biến dị, lão tuyệt đối không nhìn nhầm.
Vậy chỉ còn một khả năng, đó là tên tiểu tử này có đại cơ duyên nào đó, bởi vậy tu vi mới tăng nhanh như diều gặp gió.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Xem ra, tám chín phần suy nghĩ của ta đã đúng, tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội lần này.
" Trịnh sư thúc siết chặt nắm tay, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Trần Vũ thấy biểu hiện của Trịnh sư thúc, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, nhưng cố tạo ra vẻ mặt chờ mong.
Trịnh sư thúc thấy vẻ mặt chờ mong của Trần Vũ, tinh quang trong mắt lập tức tán đi, thay vào đó là một nụ cười hiền hậu, dùng ngữ khí quan tâm nói:
"Đáng tiếc, linh căn của ngươi không có sinh ra biến dị.
Nhưng tại sao tốc độ tu luyện của ngươi lại tăng nhanh như vậy? Mấy tên đệ tử nhập môn cùng lúc với ngươi hiện tại chỉ mới đột phá tầng một thôi mà?"
Lời nói vừa dứt, khóe miệng Trịnh sư thúc chợt nhếch lên, hiển nhiên muốn nghe mấy lời dối trá của đối