Vừa rời khỏi Linh Pháp Các, Trần Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trải qua sự tình lần này, Trần Vũ phải tìm cách bảo toàn bản thân, tu vi tăng lên quá nhanh cũng là một loại nguy hiểm.
Cảm giác bị người khác dòm ngó, Trần Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, về sau hắn nhất định phải tìm cách che giấu tu vi mới được.
Ngay lúc Trần Vũ rời khỏi, Trịnh sư thúc gọi một tên đệ tử ký danh tới, sau đó thấp giọng nói gì đó với nhau.
Một lúc sau, tên đệ tử kia liền mang theo vẻ mặt trịnh trọng, ôm quyền cung kính rời đi.
Trở về tiểu viện, Trần Vũ ngồi trên giường suy ngẫm, sắc mặt không ngừng thay đổi, một lúc thì co lại, một lúc thì dãn ra.
Đến nửa ngày, nét mặt mới trở lại bình thường, Trần Vũ biết sau này phải cẩn thận hơn rất nhiều, không được để đối phương nắm thóp.
Mặc dù biết không có chuyện gì là tuyệt đối, nhưng cẩn thận hết khả năng vẫn hơn.
Nhìn pháp quyết tu luyện Dẫn Lực Thuật trong tay, Trần Vũ thầm vui mừng.
Thuật này không những điều khiển đồ vật, khi chiến đấu cũng có một chút hữu ích, còn có thể lăng không phi hành, càng nghĩ càng hưng phấn.
Trần Vũ bắt đầu tìm hiểu Dẫn Lực Thuật, sau mấy canh giờ, hắn cũng hiểu được đại khái.
Dẫn Lực Thuật là giai đoạn cơ bản của tiên thuật khu sử phi kiếm, dùng để cách không khống chế vật thể.
Thuật này có độ khó cao hơn Nội Thị Thuật một chút, phải dùng linh lực để điều khiển.
Đảo mắt cái, một tuần trăng đã trôi qua trong tĩnh lặng.
Mặc dù Trịnh sư thúc không có tìm hắn phiền toái, nhưng không ngoài dự liệu, lão hồ ly kia đã cho người theo dõi.
Trong một lần đi tìm Trương Phong, Trần Vũ vô tình phát hiện có hai người đang theo đuôi.
Phát hiện chuyện này, Trần Vũ vẫn làm như không biết, nhưng thực chất đang muốn xem đối phương sẽ ra chiêu gì tiếp theo.
Một mặt, hắn cũng không ngồi im chịu trận, nếu bọn họ đã muốn theo dõi, hắn sẽ cho đám thuộc hạ kia đợi mệt mới thôi.
Cho nên cả tháng sau, ngoài việc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, còn lại hắn đều rút đầu trong tiểu viện.
Sau một thời gian, hắn phát hiện bây giờ chỉ còn một người theo đuôi, mặc dù không biết nguyên nhân tại sao, nhưng như vậy cũng tốt.
Trong khoảng thời gian này, Trần Vũ không ngừng luyện tập Dẫn Lực Thuật, đến nay rốt cuộc đã có chút thành quả.
Phía trước nhìn như không có gì, nhưng thình lình xuất hiện một bàn tay trong suốt, được hình thành từ linh lực.
— QUẢNG CÁO —
Bàn tay này rộng hơn hai thước, có thể nói là một bàn tay khổng lồ, có điều theo sự điều khiển của hắn.
Trần Vũ nhẹ nhấc cánh tay lên, bàn tay khổng lồ do Dẫn Lực Thuật tạo ra nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế cách đó một trượng lên không trung.
"Thành công rồi!" Trần Vũ lòng đầy kinh hỉ, xem ra khổ cực bao ngày qua đã được đền đáp xứng đáng.
Nhưng hắn chỉ thi triển được một khắc, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, tất cả linh lực trong cơ thể dường như đã bị rút cạn.
Trần Vũ thở hổn hiển, không tiếp tục thi triển Dẫn Lực Thuật, mà uống một ngụm linh tuyền.
Đợi khi pháp lực hồi phục, Trần Vũ lại thi triển Dẫn Lực Thuật, lần này hắn không có điều khiển cái ghế.
Mà trực tiếp thi triển lên chính mình, bàn tay vô hình kia dễ dàng nhấc hắn lên không trung.
Dưới sự điều khiển, bàn tay kia chậm rãi đưa hắn bay qua bay lại, nhưng tốc độ rất chậm.
Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao chẳng ai dùng Dẫn Lực Thuật để phi hành, căn bản đây là việc làm ngu ngốc.
Tốc độ của Dẫn Lực Thuật nhìn có vẻ nhanh, nhưng dùng để di chuyển một đoạn đường xa thì quá chậm.
Loại tốc độ này thua xa Ngự Phong Thuật, một ngày người ta có thể đi trăm dặm, còn hắn chắc đi được một dặm đã thở không ra hơi rồi.
Trần Vũ đành loại bỏ ý nghĩ dùng Dẫn Lực Thật để phi hành ra khỏi đầu, biết được căn nguyên, hắn sẽ không cố chấp làm gì.
Tuy có hơi buồn bực, nhưng rất nhanh hắn lại vui mừng.
Bởi vì, mấy ngày trước dưới sự hỗ trợ của Bồi Chân Đan, Trương Phong và Đỗ Trạch đã đột phá thành công.
Hiện tại, trong khu vực ký danh đã không có mấy người nguyện ý trêu chọc tới hắn.
Mà đám người Vạn Tiểu Thiến kia, sau khi dùng linh tuyền, nghe nói cũng đã đột phá tầng hai.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ hơi trầm tư, một tháng vừa qua hắn sử dụng không ít linh tuyền, nhưng tốc độ lại chậm hơn lúc trước một chút.
Đây không phải do hắn lười tu luyện, mà do lượng linh khí tích trữ để đột phá tầng ba nhiều hơn tầng hai rất nhiều.
Hơn nữa, pháp quyết mà hắn tu luyện không được hoàn hảo lắm.
Mỗi lần hắn hấp thu được mười tia linh khí, thì may mắn lắm mới giữ lại được một tia trong đan điền.
Loại pháp quyết này căn bản không thể tu luyện đến tầng cao, nếu không sợ rằng cả đời cũng không đột phá đến Trúc Cơ.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng hay, đỡ có người nhìn chằm chằm, làm gì cũng không thoải mái.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sau một lúc trầm tư, Trần Vũ liền đâm đầu vào tu luyện.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, thoáng cái đã tới cuối năm.
Bây giờ tuyết trắng bao phủ khắp nơi, vô hình biến mấy cái tiểu viện thành những cây nấm khổng lồ.
Từng cánh tuyết trắng mịn từ trên trời rơi xuống, Trần Vũ lặng lẽ đưa tay đỡ lấy một bông tuyết.
Cảm giác lạnh lẽo đã không còn nữa, bây giờ hắn không còn là phàm nhân như trước đây, mà đã trở thành một phần tử trong tu tiên giới.
"Trần sư đệ, ngươi có tâm sự gì sao?" Trương Phong thấy hành động, cùng vẻ mặt đâm chiêu của hắn thì mỉm cười hỏi thăm.
"Không có gì, chỉ là có chút hồi tưởng về quá khứ." Trần Vũ lắc đầu, từ lâu hắn đã xem Trương Phong